TTO – Trong thảm kịch, điều gì sẽ thúc đẩy chúng ta hành động: danh dự, trách nhiệm, tính mạng, niềm tin hay chẳng có gì?
Hotel Mumbai của đạo diễn Anthony Maras dựa trên vụ khủng bố có thật tại Ấn Độ năm 2008 đã mang lại ấn tượng tích cực cho cả giới phê bình lẫn khán giả. Thật trùng hợp khi lịch ra mắt của bộ phim phải bị hoãn lại do ảnh hưởng từ vụ xả súng ở New Zealand.
Với nguyên tác từ bộ phim tài liệu Surviving Mumbai, bộ phim của đạo diễn Anthony Maras kể lại vụ khủng bố khách sạn Taj, khi những nhân viên và du khách ở trong khách sạn phải tìm cách thoát thân.
Tái hiện chân thực thảm kịch
Về sự kiện chuỗi khủng bố ở Mumbai 2008, đã có hai bộ phim đáng chú ý làShahid kể về cuộc sống của một người Hồi giáo sống sót sau vụ khủng bố và One Less God kể về một nhóm du khách bị mắc kẹt trong khách sạn, bị những kẻ cực đoan tấn công.
Khác với hai phim kể trên, Hotel Mumbai cố gắng kể lại vụ tấn công từ mọi góc nhìn, từ những du khách bị mắc kẹt bên trong khách sạn Taj, những nhân viên khách sạn, lực lượng an ninh địa phương và thậm chí là những kẻ tấn công.
Hotel Mumbai đã rất thành công khi tạo nên không khí Ấn Độ ngay từ những cảnh đầu tiên. Điều này trở thành một điểm cộng trong tham vọng kể lại một vụ tấn công gây chấn động.
Phim tập trung mô tả cách thức tấn công giết người của những kẻ khủng bố càng khiến cơn ác mộng trở nên đáng sợ hơn. Đối với những kẻ khủng bố, không có ngoại lệ, chúng sẵn sàng giết bất kỳ ai xuất hiện trong tầm mắt, bất kể đó là phụ nữ, người già hay trẻ em.
Bằng việc không ngại ngần cho thấy những xác người la liệt trong sảnh chính, hành lang hay phòng riêng, Hotel Mumbai đã diễn tả được tính chất kinh hoàng của thảm kịch khiến hơn 200 người thiệt mạng.
Người xem căng thẳng cùng với nhịp độ của câu chuyện trong khoảng nửa đầu của bộ phim và đó cũng là phần hay nhất của Hotel Mumbai.