Trên đời, bạn sợ điều gì nhất? Đã bao giờ bạn muốn làm việc gì đó nhưng lại bị nỗi sợ hãi ngăn cản?
Hiếm ai trong chúng ta không sợ hãi điều gì đó, từ hữu hình cho tới vô hình. Có câu rằng, “Người không chinh phục nỗi sợ hãi hàng ngày thì chưa học được bí mật của cuộc sống” (Ralph Waldo Emerson). Hy vọng hai câu chuyện dưới đây sẽ gợi mở cho bạn cách vượt lên nỗi sợ hãi của chính mình.
Hạt mầm nhút nhát
Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói:
– Tôi muốn lớn lên thật nhanh. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên… Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân… Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá.
Và rồi hạt mầm mọc lên.
Hạt mầm thứ hai bảo:
– Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tôi có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.
Và rồi hạt mầm nằm im và chờ đợi.
Một ngày nọ, một chú gà đi loanh quanh trong vườn tìm thức ăn, thấy hạt mầm nằm lạc lõng trên mặt đất bèn mổ ngay lập tức.
Bầy thỏ tỉnh ngộ
Trong một khu rừng sâu, xanh mát và yên tĩnh có một bầy thỏ đang trú ngụ.
Cứ mỗi lần có một chiếc lá rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh xào xạc, hay một chú sóc nhảy nhót trên cành làm gãy mất một nhánh cây non, thì bầy thỏ lại giật thót cả mình và run rẩy hoảng sợ. Chúng rất nhút nhát.
Một ngày nọ, bỗng có một cơn gió to thổi qua những ngọn cây, tạo nên âm thanh ào ào khủng khiếp, còn những cành cây thì bị nghiêng ngả dữ dội.
Bầy thỏ hoảng sợ giật bắn mình, rồi chúng cố hết sức chạy thật nhanh để thoát ra khỏi khu rừng – nơi vốn là nhà của chúng.
Chúng nói với nhau:
– Tình cảnh của chúng ta mới đáng buồn làm sao! Chúng ta chẳng bao giờ được yên ổn ăn uống, lúc nào cũng phải ngủ trong sự thấp thỏm lo sợ, giật mình vì một cái bóng cây, tim đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài mỗi lúc nghe tiếng lá rơi. Sống như thế này thì thà chết còn hơn. Chúng ta hãy cùng đến chỗ cái hồ đằng kia trầm mình tự vẫn đi thôi.
Lúc chúng đến chỗ cái hồ thì có rất nhiều ếch đang chơi đùa ở đó. Khi lũ ếch vừa nghe thấy tiếng bước chân thì chúng liền nhảy ngay xuống nước.
Bầy thỏ nhút nhát giật mình khi nghe tiếng nước bắn tung tóe; nhưng khi chúng nhìn thấy lũ ếch lặn sâu xuống đáy hồ, một con thỏ già thông thái đã nói:
– Khoan đã nào! Hãy cùng xem xét lại chuyện này. Những sinh vật này còn nhát hơn cả chúng ta – chúng thậm chí còn sợ chúng ta nữa đấy. Mọi chuyện có lẽ không đến nỗi tệ như chúng ta đã nghĩ. Có lẽ chúng ta đã quá ngốc nghếch, ngốc nghếch như bọn ếch này vậy, cứ luôn sợ hãi dù thực ra chẳng có gì nguy hiểm cả. Hãy vui sống trên chính mảnh đất của chúng ta và cố gắng sống can đảm hơn.
Thế là bầy thỏ lại quay trở về khu rừng của mình.
***
Trong cuộc sống, nhiều khi những phiền muộn của chúng ta đến từ nỗi lo sợ vô căn cứ về những điều không có thật, không bao giờ xảy ra hay nếu xảy ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Chúng ta tưởng tượng ra những điều tồi tệ để rồi chìm trong nỗi lo sợ triền miên, rụt rè không dám đón nhận thử thách, không dám thử nghiệm đường đi mới, hay kiên trì theo đuổi mục tiêu đã chọn. Nỗi sợ hãi nhiều khi tự nó mang đến phiền toái, khiến chúng ta tự chôn vùi bản thân như hạt mầm nhút nhát kia.
Đại văn hào Mark Twain từng nói: “Lòng can đảm là chống lại nỗi sợ, kiểm soát nỗi sợ, chứ không phải là vắng bóng nỗi sợ”. Khi nỗi sợ hãi xuất hiện, thay vì bỏ chạy đầu hàng, bạn hãy thử đối mặt với nó, tự hỏi mình xem điều bạn lo sợ có khả năng xảy ra không? Nếu điều đó xảy ra thì có phương hại gì tới cuộc sống của bạn hôm nay, trong một tháng tới, trong một năm tới hay không? Có ảnh hưởng tới các giá trị đạo đức mà bạn trân trọng và gìn giữ hay không?… Nghĩ được như vậy, bạn sẽ giảm được nhiều lo lắng không cần thiết.
Người xưa cho rằng “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”. Con người sống trong trời đất, làm việc chăm chỉ, làm người chính trực, miễn sao để lương tâm không phải hổ thẹn là được rồi, còn chuyện giàu nghèo, thành bại, sống chết đều có Thần quản. Nghĩ được như vậy, ta đâu còn sợ hãi điều gì? Một tấm lòng thanh bạch như bầu trời thoáng đãng, không còn chỗ cho những được mất lo toan, giúp ta có thể cảm nhận được niềm vui sống.
Theo Giadinh