Mọi người đều nói, thứ hủy hoại mối quan hệ giữa người với người, một là “hôm khác nhé”, hai là “lần sau nhé”. Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai nhiều tới không kể siết. Có những chuyện, chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng thành mãi mãi.
Gần đây, trên mạng xuất hiện một video khiến rất nhiều người suy ngẫm.
Một y tá người Úc đã phỏng vấn nhiều người đang đối mặt với cái chết, và hỏi họ xem có điều gì họ hối hận hoặc muốn thay đổi hay không.
Kết quả, thứ khiến người khác cảm thấy hối hận nhất không phải những chuyện từng làm, mà là những chuyện mà người ta chưa kịp làm.
Chẳng hạn, chưa kịp biểu đạt tình yêu, chưa kịp theo đuổi ước mơ, chưa kịp tận hưởng sự vui vẻ, không có dũng khí sống cuộc sống mà mình muốn.
Xem xong video, rất nhiều người cảm thán.
Có người nói: “Hối hận vì năm xưa không kiên trì ước mơ, nếu cứ kiên trì, có lẽ hiện tại đã khác.”
Có người nói: “Rất nhiều chuyện khi bỏ qua nghĩa là không kịp, hối hận vì khi xưa không tỏ tình với người mình thích.”
Còn có người nói: “Luôn cho rằng thời gian rất dài, sự ra đi của ba khiến tôi biết rằng, cuộc đời, không chịu đựng được sự chờ đợi.”
…
Đúng vậy, luôn cho rằng năm tháng rất dài, bỗng nhiên phát hiện ra, ước nguyện của bạn, lý tưởng của bạn, việc bạn muốn làm, người bạn muốn yêu, đều không thắng được sự đợi chờ.
Cũng giống như tác giả của một cuốn sách mang tên “Cuốn sổ nhỏ màu đỏ” có viết:
“Trên thế gian này, có rất nhiều việc bạn không thể dự đoán, bạn tưởng rằng ngày mai vẫn có thể tiếp tục làm;
Rất nhiều người, ngày mai vẫn có thể gặp mặt;
Nhưng chỉ một lần thôi, vào cái khoảnh khắc bạn buông tay, bạn quay người, có những người, những việc đã hoàn toàn thay đổi.”
Trong thực tế cuộc sống, có biết bao nhiều cuộc đời, đều bại dưới tay một chữ “đợi”.
Vì chờ đợi, chúng ta mất đi quá nhiều cơ hội, vì chờ đợi, chúng ta bỏ lỡ biết bao khả năng.
Một nữ nhà văn từng nói: “Chúng ta đều quá thích chờ đợi, bướng bỉnh tin rằng chờ đợi mãi mãi không sai, năm tháng tươi đẹp cứ thế từng ngày rồi lại từng ngày bị ăn mòn bởi hai chữ “chờ đợi”.”
“Đợi tới khi…” không biết từ bao giờ đã trở thành câu cửa miệng của rất nhiều người.
“Đợi tới khi ổn định rồi, tôi sẽ theo đuổi điều mình thích”.
“Đợi tới khi có đủ năng lực, tôi sẽ đi thực hiện ước mơ”.
Nhưng có được bao người khi đã 30, không dám bắt đầu lại từ đầu.
Có biết bao người thấy mình 40 rồi, thậm chí không dám có hi vọng thay đổi.
Cứ như vậy, một bên oán than, một bên bất lực.
Thực ra, thời gian và tuổi tác trước giờ chưa bao giờ là vấn đề, thứ quyết định ai đó có thể đi làm một việc gì đó hay không, phụ thuộc vào quyết tâm của họ.
Gần đây, một cụ bà 78 tuổi trở nên nổi tiếng khắp mạng xã hội của Trung Quốc.
Trong video Tiktok, bà trang điểm tinh tế, ăn mặc đẹp, dáng vẻ uyển chuyển, nhảy những bước nhảy thướt tha, khiến người khác ngưỡng mộ.
Học múa từ năm 14 tuổi, tới tận độ tuổi này, bà vẫn luôn rất nhiệt huyết với đam mê của mình.
Mặc dù đã ở độ tuổi gần 80, nhưng bà vẫn đang thử sức mình với múa latin và múa đương đại.
Bà nói: “Tuổi tác chỉ là một con số, làm việc mình thích, tuổi nào cũng không thành vấn đề.”
Người yếu đuối, lãng phí thời gian trong sự chờ đợi bị động; người dũng cảm, dùng sự chủ động để ý nghĩa hóa thời gian.
Rất nhiều khi, thứ chúng ta cần, không phải là ước mơ, mà là một tinh thần dũng cảm, dám mơ dám làm.
Còn nhớ nhân vật Junosuke trong bộ phim điện ảnh Nhật Bản có tên “Alsway”.
Ước mơ của anh là trở thành một tiểu thuyết gia, khi video bản thảo bị từ chối, anh đã rất thất vọng.
Lúc này, người cha nói với anh ấy rằng cứ sống cuộc sống bình thường thôi, đi học rồi ra đi làm, làm nhà văn không phải một chuyện dễ dàng.
Vì khi đó cũng đang rất nghi ngờ bản thân nên anh đã quyết định nghe theo cha mình, ở nhà ngoan ngoãn học tập, từ bỏ ước mơ.
Sau này, người cha tình cờ phát hiện con trai vẫn đang lén lút sáng tác.
Một lần, sau một hồi “giả vờ” to tiếng, người cha lấy lý do con mình không nghe lời đã lạnh lùng “đuổi” con trai ra khỏi nhà.
Kể từ sau đó, Junosuke không còn đường lui, anh chỉ còn biết nhốt mình trong căn phòng nhỏ để sáng tác, cuối cùng giành được giải thưởng văn học cho tác phẩm của mình.
Sau khi thành danh anh mới biết rằng, năm đó cha đuổi mình ra khỏi nhà thực ra là để mình thoát ra khỏi sự ràng buộc của gia đình, chuyên tâm cho công việc viết lách.
Chính sự kiên định của người cha đã một lần nữa thắp sáng lên quyết tâm của Junosuke khi anh vẫn còn đang mơ hồ.
Tiếc nuối lớn nhất của đời người, không phải thất bại, mà là “vốn dĩ tôi có thể”.
Rất nhiều khi, chờ đợi chẳng qua cũng chỉ là cái cớ cho sự hèn nhát và trốn chạy của chúng ta.
Mọi ước mơ đều bắt nguồn từ sự chủ động xuất kích, chứ không phải sự chờ đợi bị động.
Có ước mơ, phải đi tìm kiếm.
Có việc muốn làm, phải làm ngay.
Chỉ cần dũng cảm bắt đầu, mọi thứ, chưa bao giờ là muộn.
Kim Thành Vũ, diễn viên từng góp mặt bộ phim Hồng Kông kinh điển mang tên “Trùng khánh sân lâm” từng nói một câu rằng:
“Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi thứ đều đã có “hạn sử dụng”.”
Trên thế gian này, không có cái gì là không quá hạn cả.
Rất nhiều chuyện, đợi rồi lại đợi, đợi qua cả cơ hội.
Rất nhiều đoạn tình cảm, cứ đợi cứ chờ, đợi tới khi lòng người nguội lạnh.
Có những người, một khi bỏ lỡ, thì chính là một đời.
Thứ khiến con người ta tiếc nuối không phải là bỏ lỡ, mà là “căn bản chưa từng làm”.
Tình yêu vốn dĩ không thắng nổi hai chữ “đợi chờ”, đừng đợi tới khi duyên số trôi qua rồi mới hối hận, lúc đấy sẽ chẳng còn kịp nữa, hãy học cách nắm bắt cảm xúc của mình.
Mọi người đều nói, thứ hủy hoại mối quan hệ giữa người với người, một là “hôm khác nhé”, hai là “lần sau nhé”.
Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai nhiều tới không kể siết.
Có những chuyện, đợi rồi đợi, cuối cùng thành mãi mãi.
Đ., một chuyên gia nghiên cứu truyền thông từng chia sẻ câu chuyện của mình rằng:
Có một lần, cô phải phẫu thuật vì gãy xương.
Sau khi phẫu thuật xong, bác sỹ nhiều lần nhắc nhở cô phải nhớ tới bệnh viện để tháo nốt những cây đinh còn ở trong cơ thể ra.
Nhưng vì công việc bận rộn nên Đ. không để tâm cho lắm.
Chớp mắt 3 năm trôi qua, bác sỹ lại gọi điện nhắc Đ., Đ. nói rằng lần sau về nhà nhất định sẽ tới để lấy ra.
Kết quả, trong “lần sau về nhà” đó, cha của Đ. nói với cô rằng, vị bác sỹ kia đã qua đời tuần trước.
Đ. vô cùng buồn bã.
Lần trước hai người nói chuyện, cô vẫn còn nói với vị bác sỹ ấy rằng:
“Lần sau tôi sẽ đem tới cho anh một cây thiết mộc lan, trong phòng không thể không có cây cối được.”
Nhưng giờ đây, đến gặp mặt còn không gặp được.
Sinh mệnh đến rồi lại đi, ngày tháng không hề dài mãi mãi.
Chờ đợi một lần hẹn, chờ đợi một cuộc điện thoại, chờ đợi một lần trùng phùng… Chúng ta cho rằng mình vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ đợi.
Nhưng, thế sự vô thường, thứ mà chúng ta có chỉ là “hôm nay”.
Trên mạng có một đoạn video phỏng vấn “giả sử chỉ còn một ngày để sống”, khiến mọi người không khỏi rơi nước mắt.
Giả sử nếu chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ sống ra sao?
“Tôi sẽ nói lời cảm ơn với tất cả những người tôi yêu thương.”
“Tôi muốn ôm tất cả những người mà mình quen biết, kể cả những người thân thiết nhất.”
“Rời thành phố, về nhà, bởi lẽ cha mẹ vẫn chưa được hưởng cái phúc mà tôi nên cho họ sau khi trưởng thành.”
Đã có lúc chúng ta, những con người nhỏ bé, và bất lực, phải tự nhủ với mình rằng:
Đợi tôi có tiền, tôi nhất định sẽ thưởng cho mình bộ quần áo thật đắt tiền.
Đợi tôi có năng lực rồi, tôi sẽ tỏ tình với người mình thích.
Đợi tôi có thời gian rồi, tôi sẽ ở bên ba mẹ nhiều hơn.
Nhưng chân tướng lại luôn là:
Đợi chúng ta giàu, chúng ta sớm đã không còn thích bộ quần áo ấy nữa.
Đợi chúng ta thành ông nọ bà kia, người chúng ta thích cũng sớm đã là vợ của người ta.
Đợi sự nghiệp chúng ta vinh quang, cha mẹ cũng sớm đã không còn sức để hưởng phúc nữa.
Tới khi đó, ta mới bất lực ngộ ra: đời người, thứ khó vượt qua nhất, chính là sự chờ đợi.
Đợi sự trưởng thành, lại đánh mất đi cả thanh xuân; đợi lúc có thành tựu lại bỏ lỡ mất một đoạn tình cảm.
Đời người, chỉ có bản thân mới có thể thành toàn được cho chính mình.
Giống như câu nói trong một bộ phim điện ảnh rằng:
“Chi bằng dũng cảm một chút, dũng cảm đi yêu một người, đi leo một ngọn núi, đi theo đuổi một ước mơ…”
Rất nhiều chuyện tôi không hiểu, nhưng tôi luôn tin một điều rằng, ông Trời để chúng ta tới với thế giới này, chính là để chúng ta tạo ra kì tích.
Đời người, là một hành trình du lịch một chiều.
Nửa đời còn lại, không chờ đợi, không ngóng trông, đừng lãng phí năm tháng, đừng sống lỗi với nội tâm.
Hãy xem mỗi ngày đều là ngày quý giá nhất trong cuộc sống.
Muốn làm gì hãy đi làm, muốn gặp ai hãy đi gặp, muốn nói hãy nói ra, đừng để lại tiếc nuối, cũng đừng phụ cuộc sống tươi đẹp này.
Như Quỳnh-Theo Trí Thức Trẻ