Đã bao lần bạn vì ai đó mà rơi lệ? Ngước mắt nhìn trời, trời xanh không thấy, mưa gió nhạt nhoà, đường xưa đơn bóng. Người đi xa khuất, hoàng hôn cô quạnh, tìm người nơi đâu chân trời nơi ấy…
Vậy thì lúc này hãy tự hỏi chính mình điều bản thân muốn có, một đời tương thân, yêu nhau trọn kiếp hay chỉ là thứ hương thoảng gió đưa, muốn cuộc sống bình thản ấm êm hay là yêu đến tận cùng đau khổ. Nước đã đổ thì khó bề lấy lại, người đã đi thì đâu thể quay về. Hạnh phúc chính là được sống với những tháng ngày bình dị, tự do tự tại.
Một người càng thành công thì sự ủy khuất gặp phải lại càng nhiều. Người muốn bản thân tỏa sáng thì không nên để tâm tới những điều ấm ức, không để nó ước chế, đảo lộn tâm hồn và cuộc sống của chính mình. Nghĩ thông thì mọi việc sẽ thông, đường đi dẫu khó nhưng càng đi sẽ càng thuận, cũng như nước chảy theo dòng càng chảy càng xiết, sức mạnh càng tăng. Hồng trần cuồn cuộn nhưng mưa qua thì gió tạnh, thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, dần dần bạn sẽ phát hiện đau khổ chính là cội nguồn của hạnh phúc.
Thống khổ chưa nếm thì hạnh phúc chẳng thể mỉm cười, không có vấp ngã thì đâu có sự trưởng thành. Chân đi chưa vững thì đâu thể chạy xa. Vậy nên thà rằng tim khô, hồn lạnh cũng đừng để ai đó thấy mình đâu đâu cũng tội nghiệp đáng thương.
Đường dẫu dài nhưng đi rồi sẽ tới, việc dẫu khó nhưng làm ắt sẽ thành, cho dù có thống khổ bao nhiêu nhưng rồi cũng sẽ hết. Kiên cường cất bước, chỉ cần tự thân không buông bỏ thì nào ai có thể trở ngăn.
Thân làm nữ nhân, hãy trở thành tâm điểm để người khác theo đuổi, đừng bi lụy mặc sức chạy theo người khác. Đường của mình, tự mình cất bước, đời của mình tự mình định đoạt, sống có hàm dưỡng thì người khác ắt mong cầu.
Nữ nhân có thể khóc nhưng tuyệt đối không thể bi lụy. Người làm mình tổn thương thì không đáng để mình thương nhớ, quen nhau là duyên, yêu nhau là nợ, nhưng chia ly lại là định số. Khi nợ không đủ lớn, duyên không thể tròn thì chia ly là điều tất yếu, cưỡng cầu làm chi cho hai ngả u sầu, cho đường xa thêm lạnh, cho má hồng thêm phai. Vậy nên, hãy lạc quan vui vẻ, sống làm sao để ngày mai tươi sáng, cho má hồng thêm xinh. Bởi hoa thơm thì ong khắc tự tìm, người xinh duyên thắm thì thiếu gì người mong.
Ai sinh trên đời cũng có riêng mảnh ghép, duyên chưa định, nợ chưa đầy thì mảnh ghép chẳng thể tìm ra. Vui buồn ly hợp, nước mắt chan cơm, nỗi buồn sâu nặng đã qua cũng chỉ là trường tôi luyện đưa ta tới mảnh ghép của đời mình. Vậy nên đau khổ càng nhiều thì niềm vui sẽ càng thắm. Mỉm cười đón nhận, đối diện mà bước qua ắt sẽ thấy phía cuối con đường nơi ấy là bình yên.
Nữ nhân có thể thương nhớ nhưng không thể đánh mất chính mình, tình có thể lưu luyến nhưng không thể bi lụy. Người đã xa hãy xem như kỷ niệm, chuyện không thành hãy xem là mây khói, khói tan đi, trời xanh ắt rạng ngời. Hy vọng là khởi nguồn của thất vọng, người khác không mang đến cho bạn cuộc sống mà bạn hằng mong muốn, vậy thì hãy tự mình gây dựng điều mình ước mong.
Yêu một người để thành tựu một người, nếu như hai người bên nhau mà không thể thành tựu cho nhau thì cũng có nghĩa là mảnh ghép đã lựa nhầm, người đã chọn sai. Mà sai rồi thì sửa có gì phải đau, trời xanh còn đó sợ chi không thấy ánh cầu vồng, bình minh còn đó sợ gì không có ngày mai.
Vui thì cười, buồn thì khóc, mệt rồi thì nghỉ, tự tin mạnh mẽ, tất cả rồi cũng sẽ qua. Nước đổ lên đầu thì coi như bụi trần gội sạch, đau khổ hôm nay nhưng hạnh phúc ở ngày mai. Trân quý chính mình, thành tựu bản thân, chính là điều mà nữ nhân cần làm.
Hỡi các cô gái, hãy luôn rạng ngời xinh đẹp, tâm hồn thuần khiết, nết na đằm thắm và luôn nở nụ cười trên môi, bạn nhé!
Minh Vũ