Nếu Thần thực sự tồn tại, vậy tại sao người tốt vẫn phải chịu nạn? Phải chăng Trời Đất không còn lẽ công bằng?
Trong Kinh Thánh có câu chuyện kể về một vị phú gia giàu nhất cõi phương Đông. Ông là người luôn kiên định thành kính Thượng Đế, nhưng chỉ trong một đêm mà mất đi tất cả gia tài, con cái chết hết, bệnh tật giày vò khiến ông sống không bằng chết, vợ chán ghét, anh em chế giễu… Những khổ nạn lớn dường như đã vắt kiệt sự nhẫn nại bền bỉ của ông. Vậy phải chăng Thần đã không công bằng, không còn bảo hộ những người tốt như ông?Satan: “Job kính sợ Thượng Đế chỉ vì phúc thọ an khang”?
Hơn 4000 năm trước, Job là dân xứ Ust, xứng danh là người giàu có nhất phương Đông, sống một cuộc sống thập toàn thập mỹ. Vợ ông sinh 7 người con trai và 3 người con gái, gia đình hạnh phúc hòa thuận. Ông có gia nghiệp lớn gồm 7000 con dê, 3000 con lạc đà, 500 con bò và 500 con lừa, ngoài ra còn có người hầu kẻ hạ đông đúc.
Mặc dù có đầy đủ danh vọng nhưng Job vẫn cực kỳ chính trực, tránh xa việc xấu. Ông thích hành thiện bố thí, dốc sức giúp đỡ người cô quả và người tàn tật, thậm chí còn mở cửa nhà để đón nhận những người đi đường không được no ấm, cho họ vào tá túc.
Thượng Đế Giê-hô-va [Yehovah] nói: “Trên trái đất không tìm được người nào chính trực kính Thần như Job, ông ấy dốc lòng thờ phụng ta, kính sợ ta”.
Nhưng Satan (lúc ấy vẫn còn đang là một thiên thần trên thượng giới) lại nói: “Job kính sợ Ngài chẳng qua vì phúc thọ an khang của ông ấy mà thôi. Ngài khiến ông ta có gia tài vạn quan, con cháu đầy nhà, Ngài phù hộ ông ấy thân thể khỏe mạnh, gia đình hòa thuận. Rất nhiều người tín Thần chỉ là hy vọng được Thần phù hộ ban thưởng, sợ Thần trừng phạt. Nếu Ngài hủy hết mọi thứ của ông ấy, không ban phúc phận nữa, liệu ông ấy có còn kính thờ Ngài không?”.
Đức Yehovah nói: “Vậy cũng được, ngươi có thể khảo nghiệm ông ấy. Ta giao mọi thứ của ông ấy cho ngươi, nhưng ngươi không được làm tổn thương đến sinh mệnh ông ta”.
Được Đức Yehovah cho phép, Satan liền bắt đầu giáng tai họa xuống Job.
Job mất hết tất cả…
Một hôm các con trai con gái của Job đang vui chơi ở nhà huynh trưởng, một người hầu từ đó hớt hải chạy về bẩm báo với Job: “Bất hạnh rồi, người Shiba bỗng nhiên xông đến cướp đi bò và lừa, lại dùng dao giết chết những người hầu”.
Người hầu nói còn chưa hết thì lại có người chạy đến bẩm báo: “Không xong rồi, trên trời giáng hỏa hoạn xuống, dê và rất nhiều người hầu đều bị chết cháy rồi”.
Tiếp theo lại có người đến: “Người Chaldea chia làm 3 đội đột nhiên xông đến cướp lạc đà, còn giết chết rất nhiều người hầu”.
Tiếp ngay sau đó lại có người thứ tư chạy đến báo tin dữ: “Gió lốc đột nhiên nổi lên, những phòng ốc kiên cố đều bị gió đánh sập, các con của ngài đang tụ hội ở nhà anh trai, lũ trẻ đều bị đè chết cả rồi”.
Chỉ trong một đêm, Job đã mất đi tất cả, con trai con gái cũng đều chết hết, ông trở thành người hoàn toàn không có thứ gì. Tai nạn ngập đầu dường như đã đánh quỵ ông hoàn toàn.
Nhưng trong lúc cực kỳ đau buồn ấy, Job vẫn không hề oán Trời trách người. Ông loạng choạng chống tay đứng dậy, đau khổ xé tan y phục, cạo trọc đầu. Ông quỳ dưới đất thành kính bái lạy Thần: “Ban tặng cho con là Đức Yehovah. Lấy đi của con cũng là Đức Yehovah”.
Ông biết mình đến thế gian là theo nhu cầu của Thần; những tài sản, con trai con gái mà ông đã từng có cũng là ban thưởng của Thần.
Tất cả những gì mà Thần ban thưởng thì ắt cũng sẽ bị Thần thu hồi: “Con trần trụi đến với thế gian, cuối cùng cũng ắt sẽ trần trụi trở về, cái gì con cũng không đem theo được. Sớm hay muộn cũng phải trở về gặp Thượng Đế”.
Về đức hạnh Job không dám tự mãn, về vật chất lại biết đủ. Sau khi mất đi hết thảy tài sản, ông nói mình trần trụi đến đây, tình thế hiện nay vẫn còn tốt hơn “trần trụi”. Ông cũng không cầu Thần cho ông hưởng thụ vật chất tốt hơn, chỉ coi những gì hiện tại là đã đủ. Ông không oán thán; ông cảm ân, phục tùng giao phó số mệnh của mình cho Thần.
Thấy tai nạn và bất hạnh không tàn phá nổi Job, trái lại lại khiến ông càng tín Thần, Satan bèn nói với Đức Yehovah: “Vì để bảo toàn tính mạng mình, con người đều nguyện ý buông bỏ tất cả. Nếu thân thể vật chất bị tổn thất, con người sẽ nảy sinh hoài nghi đối với Thần. Nếu Ngài khiến xương cốt da thịt ông ấy bị tổn thương, ông ấy có còn kính thờ Ngài không?”.
Đức Yehovah nói: “Ngươi hãy thử xem, ta giao ông ấy cho ngươi, nhưng ngươi không được hại tính mạng ông ấy”.
Job sống không bằng chết vẫn kiên định đức tin…
Thế là Satan lại lần nữa giáng tai họa xuống Job.
Vẫn chưa hoàn hồn từ bất hạnh mất người thân và gia tài, Job đột nhiên mắc bệnh hiểm. Trên đầu ông mọc nhọt độc, dưới chân chảy mủ, đóng vảy vừa lành thì lại vỡ ra, toàn thân không có chỗ nào sạch sẽ. Job sống không bằng chết, cầu chết cũng không được, nỗi đau khổ làm biến dạng khuôn mặt ông.
Vợ ông nghi hoặc, nói mỉa mai Job rằng: “Ông tín Thần của ông như vậy, sao Thần không giúp ông? Khi kẻ cướp cướp hết gia súc của ông, giết sạch những người hầu của ông, khi lửa trời thiêu sạch đàn dê của ông, Thần ở đâu? Khi con trai con gái của ông bị đè chết, Thần ở đâu? Thần đã từng phù hộ ông mạnh khỏe, hiện giờ ông toàn thân lở loét, Thần ở đâu? Ông đã thành tín như thế này, sao Thần không bảo hộ ông? Thần có thực sự tồn tại không? Tại sao Thần không hiển hiện? Ông có nhìn thấy Thần không? Giờ đây ngay cả bạn bè thân thích cũng đều tránh xa chúng ta, chế nhạo chúng ta… Ôi, Thần không quản ông nữa rồi, hãy bỏ Thần của ông đi thôi!”.
Job không một lời bất kính với Thần, ông mắng vợ: “Sao bà lại nói những lời ngu muội vô lễ thế này? Lẽ nào khi Thần ban cho chúng ta phúc phận thì chúng ta mới kính thờ Thần? Trước kia chúng ta vui vẻ hưởng thụ phúc phận mà Thần ban thưởng, giờ đây chịu thống khổ, lẽ nào liền oán trách Thần, rời bỏ Thần? Nếu Thần không cho phép, thì ngay cả cọng tóc của chúng ta cũng sẽ không bị tổn hại, Thần nhất định là có an bài riêng của Ngài”.
Job bị ngứa ngáy kỳ lạ khó chịu, buộc phải xa mọi người. Ông cô độc ngồi ở trong đống tro ở ngoại thành, dùng mảnh ngói cạo những mụn nhọt đầy mủ trên thân thể. Y phục đều bị máu mủ thấm ướt khô cứng lại, toàn thân bẩn thỉu không chịu nổi, ngay cả trẻ con cũng ghét bỏ ông, trêu chọc ông, giễu cợt ông.
Job yêu con trai con gái của mình, yêu gia đình mình, yêu vợ mình, yêu anh em mình, họ đã từng hòa thuận mỹ mãn như thế… Hiện giờ tất cả đã hết sạch rồi.
Job ngửa mặt nhìn trời xanh: “Có phải con đã bị Thần vứt bỏ không? Khổ nạn liệu đã hết hay chưa?”.
Thượng Đế im lặng, không có bất kỳ dấu hiệu hiển hiện nào. Nhưng Job vẫn kiên trì tín Thần, khát vọng được gặp Thần.
Job tận mắt nhìn thấy Thần…
Ba người bạn tốt đến, họ không nhận ra người bị giày vò đến mức mặt mũi biến dạng này là Job. Họ không thể nào hiểu được: “Tại sao khổ nạn lại ập xuống một người hoàn toàn chính trực như thế này?”. Họ kêu Trời gọi Đất, khóc rống lên, đau buồn đến nỗi 7 ngày 7 đêm không nói nên lời.
Nhưng Job không hề hé nửa lời than vãn, ông vẫn hoàn toàn tin Thần luôn ở bên ông như trước.
Thần lợi dụng Satan lấy đi tất cả mọi thứ của ông, khiến Job nhận thức được, tín ngưỡng chân chính đối với Thần là hoàn toàn không vì công danh lợi lộc, là vô cầu. Của cải và hạnh phúc nơi trần thế đều không lâu dài, làm một người tốt đương nhiên là không sai, nhưng mục đích của Thần là để ông đạt được yêu cầu của Thần, đến gần Thần hơn.
Thân thể từng chút từng chút bị rữa nát, nhưng nội tâm của Job lại càng ngày càng thuần tịnh sáng trong. Lúc này Thượng Đế hiển hiện ra trong gió lốc. Thượng Đế thực sự luôn ở bên ông, luôn bảo hộ ông!
Job vô cùng kính ngưỡng dập đầu bái lạy Thượng Đế: “Con trước kia nghe trong gió có Ngài, bây giờ tận mắt nhìn thấy Ngài rồi!”.
“Khổ tận cam lai”, Thượng Đế đem những gì đã lấy đi của ông hoàn lại cho ông, đồng thời còn ban tặng Job gấp đôi. Job lại có 1 vạn 4 nghìn con dê, 6000 con lạc đà, 1000 con bò, 1000 con lừa. Các anh chị em của ông và những người quen xưa kia đều đến thăm ông, tặng ông lễ vật, cùng ăn ở nhà ông. Vợ ông lại sinh cho ông 7 con trai và 3 con gái. Các con trai, con gái của ông đều là những người giỏi giang xinh đẹp nhất thế gian, họ cùng với những người anh em cùng hưởng sản nghiệp của cha. Sau này Job sống thọ 140 tuổi, an hưởng những ngày hạnh phúc tứ đại đồng đường.
Trong cảnh ngộ bi thảm chịu đủ họa hoạn, vẫn kiên định tín Thần, đó mới là người có phúc nhất. Trong hoàn cảnh bình an, Thần ban cho chúng ta phúc phận bình thường, nhưng những phúc phận gấp bội thì thường ban cho người sau khi trải qua khảo nghiệm và khổ nạn. Khổ nạn nhiều đến đâu cũng không nhiều hơn ân điển của Thần. Đúng như Job đã nói: “Sau khi tôi luyện thử thách, tôi đã như vàng ròng”.
Theo Epochtimes-Kiến Thiện biên dịch