Ai cũng có phần thiện lương trong tâm hồn, chẳng qua là có người sẽ bị vùi sâu hơn. Chỉ cần cho họ một chút hơi ấm, một chút tình thương, tin rằng sẽ khơi dậy được phần người đã ngủ quên trong họ.
Có một tên trộm, nhìn thấy trước cửa nhà kia có dán một tờ giấy quảng cáo cửa chống trộm màu sắc sặc sỡ, anh ta tự tin mình có thể mở nó ra không cần đến 10 giây. Quả nhiên mới đếm đến 8 anh ta đã có thể đột nhập đi vào giống như là nhà của mình rồi.
Anh ta quan sát khắp phòng khách thì thấy: Đồ điện gia dụng đều có đầy đủ, nhiều đồ còn là hàng ngoại quốc cao cấp, xem ra đây là một gia đình giàu có, chuyến đi ngày hôm nay quả là không uổng công.
Anh ta vui sướng đi vào phòng ngủ, bình thường những đồ quý giá nhất đều để ở đây, đây là kinh nghiệm sau mấy năm hành nghề.
“Đại Vĩ, Đại Vĩ, là con trở về rồi phải không?”. Bỗng nhiên, từ phòng ngủ truyền đến âm thanh của một người phụ nữ, tiếp theo là thấy một bà lão run lẩy bẩy đi ra, thiếu chút nữa là đụng phải anh ta.
Tên trộm vô cùng hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên là: “Trốn!”. Nhưng anh ta đã bị bà lão túm lại, làm sao mà trốn được đây.
Bà lão sờ cái mũi, rồi sờ cái miệng của anh ta, sau đó vô cùng vui sướng mà nói: “Đại Vĩ, quả nhiên là con rồi, có phải do hôm nay là ngày lễ nên con về thăm mẹ phải không?”
Anh ta cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, thì ra là một bà lão bị mù, thật sự là trời giúp ta rồi. Lại nhìn xem lịch ở trên tường, hôm nay đúng là ngày lễ của mẹ, xem ra bà lão này nhớ con trai muốn điên lên rồi.
Anh ta không mở miệng mà phát ra tiếng: “Ừm”.
“Đại Vĩ, mẹ con ta hơn nửa năm không gặp mặt rồi, lần gần đây nhất con về là ngay dịp mừng năm mới đó”.
“Con không phải là bận gì đâu”. Anh ta phát hiện ra không cần phải giả giọng làm gì, bà lão không thể phát hiện ra được giọng của anh ta.
Anh hỏi: “Tờ giấy quảng cáo cửa chống trộm dán ở trên cửa, mẹ sao lại không gỡ xuống, con còn tưởng mẹ không có ở nhà đấy”.
“Mẹ gần đây đau chân, hai ngày không có đi ra ngoài rồi.
Bị loãng xương, người già thường dễ mắc bệnh, vậy nên muốn xuống lầu hoạt động một chút. Con sao lại không gọi điện cho mẹ?
Mẹ gọi con, điện thoại vừa kết nối. Con nói đang họp thế là cúp máy. Mẹ không trách con, mẹ biết con bận, mẹ nghĩ hôm nay là ngày lễ của những người mẹ, con nên về thăm mẹ mà phải không?”
Anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, một sợi tóc bạc như tơ của bà nhẹ nhàng rơi xuống, anh bỗng động lòng trắc ẩn mà nói: “Mẹ ngồi xuống, để con xoa bóp cho mẹ”.
Bà lão nghe theo liền ngồi ở trên ghế sofa, anh ta nắm lấy gót chân của bà và nói: “Con bóp những bắp chân mỏi cho mẹ”.
Bà lão vốn u buồn bấy lâu nay, bỗng tâm tình trở nên tốt hơn. Xem ra bà đã cô đơn lạnh lẽo lâu rồi. Bà nói rất nhiều, toàn là nói về Đại Vĩ, nói đến con trai, bà như từ một cỗ máy cũ kỹ rỉ sét lập tức cử động, cả người đều sáng lên.
Vì vậy anh ta đã biết được tình huống của con trai bà. Đại Vĩ đi làm ở thành phố, bây giờ đã là trưởng khoa của đơn vị công tác rồi, suốt ngày đều trên ô tô chạy trên đường, rất khó mà dừng lại được.
Đến khi mặt trời đã lặn xuống đằng Tây, bà lão vẫn nói thao thao bất tuyệt, anh ta cảm thấy hơi phiền phức, đang tính toán xem lấy cái gì rồi lẻn đi cho xong.
Bà lão thấy thế mới lo lắng hỏi: “Con muốn đi về làm việc sao?”
Anh ta nói, trời sắp tối rồi. Nói xong anh ta mới nhớ ra bà lão không thể nhìn thấy được, nên mới cầm tay của bà nói: “Mẹ vươn tay ra ngoài cửa sổ thử xem, khi trời tối sẽ lạnh, gió thu lạnh cắt da”.
Bà lão lưu luyến: “Chừng nào con lại về thăm mẹ?”. Anh ta nói, lúc nào rảnh sẽ tới.
Trước khi đi, anh ta đảo mắt nhìn khắp phòng dò xét, mặc dù việc trộm cắp không thành, nhưng vẫn muốn lấy một vật gì đó, không thể tay không đi về được, đây là luật lệ của giới ăn trộm.
Lúc này, có người gõ cửa, anh ta chột dạ mà nhìn ra cửa, bà lão động viên anh ta mà nói: “Con cứ ra mở cửa xem là ai”.
Anh ta nghe theo, thông qua cái lỗ nhỏ ở cửa nhìn thấy ở ngoài là nhân viên bưu kiện, anh ta yên lòng, mới nói vào trong phòng: “Mẹ, là nhân viên bưu kiện“. Bà lão nói: “Con giúp mẹ nhận hàng đi”.
Nhân viên bưu kiện đi rồi, anh ta giúp bà lão mở bưu kiện ra xem, bên trong là một món quà, một chồng phiếu ưu đãi mua sắm cùng một tờ giấy.
Anh ta đem phiếu ưu đãi để qua một bên, nhớ kỹ trên tờ giấy kia có viết: “Mẹ, con thật sự bận quá, không thể về nhà ăn lễ với mẹ được, con cho nhân viên bưu kiện mang đến một chồng phiếu ưu đãi, mẹ muốn mua cái gì thì mua nhé. Đại Vĩ kính mẹ”.
Sau đó hai người đều ngây ngẩn cả người.
Lát sau, bà lão tỏ ra rất hối lỗi mà nói: “Thực sự xin lỗi, dì không phải cố ý muốn lừa gạt con, dì thật sự là quá buồn bực rồi, rất muốn tìm người để nói chuyện. Dì nếu không giả mù, con làm sao mà chịu ở lại được? Con thấy đó, dì nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, đâu phải là một đứa con trai, mà chỉ là một chồng phiếu ưu đãi”.
Nói xong, bà đem cái chồng phiếu ưu đãi bỏ vào trong tay của anh ta nói: “Cái này là để tạ lễ cho buổi nói chuyện ngày hôm nay. Đại Vĩ để cho dì muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng mà dì có tiền lương rồi, đâu có thiếu cái gì, chỉ thiếu người giúp dì trò chuyện thôi. Cảm ơn con, chàng trai, không cần biết con là ai, dì chỉ biết là hôm nay con đã cho dì một buổi chiều vui vẻ”.
Anh ta cầm chồng phiếu ưu đãi trả lại cho bà lão, anh nhìn thấy cảnh ngộ của bà lão thì nhớ tới người mẹ già ở quê nhà, cảm xúc trong tâm chợt trăm mối ngổn ngang: “Mẹ chắc cũng sẽ rất nhớ mình, nếu như biết rõ bây giờ mình là một tên trộm, bà sẽ đau khổ biết nhường nào!”
Chỉ là, trước khi đi vẫn muốn lấy đi một vật gì đó. Lúc này, anh ta nhìn thấy có một tờ giấy kẹp ở khe cửa, liền thuận tay cầm lên, đồng thời tạm biệt bà lão: “Dì à, dì phải bảo trọng đó, lúc nào con rảnh lại tới nói chuyện với dì nhé!”
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy biết ơn khi đi ăn trộm. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy nhẹ nhõm rời khỏi nhà mà không gây thiệt hại gì cho gia chủ. Lần đầu tiên anh ta mang theo một tờ giấy nhẹ tênh “Quảng cáo tuyển dụng” để bước sang một cuộc đời mới.
Chân Chân biên dịch