Nhận được giấy chứng nhận con trai vào đội tuyển học sinh giỏi Quốc gia, anh Hinh vẫn ngờ nghệch, cười hề hề; còn chị Quy vừa mừng vừa tủi.
Cách đây mười năm chẳng mấy ai ở vùng quê Tiên Lữ (Hưng Yên) có thể hình dung được kết quả của cuộc hôn nhân không tình yêu giữa một người mẹ có tiền sử bệnh động kinh và một người cha chậm chạp về trí tuệ lại là hai đứa con ngoan ngoãn, thông minh, học giỏi đến vậy.Người con trai đầu Phạm Văn Thông không chỉ đỗ vào lớp 10 trường THPT chuyên Hưng Yên mà còn được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia. Còn cô em gái Phạm Thị Thương thi đỗ trường THCS của huyện cũng là niềm ước ao của biết bao gia đình.
Được biết chị Hoàng Thị Quy sinh năm 1974 chẳng may bị động kinh từ nhỏ, bố mất sớm, mẹ một nách nuôi đàn con 5 đứa. Học đến lớp 7 thì chị bỏ bởi mỗi tháng bị giật đùng đùng rồi ngã lăn ra, bất tỉnh nhân sự đến 2 – 3 lần, theo báo Nông nghiệp.
Bệnh tật khiến cho chị phải uống thuốc thường xuyên, kiêng khem đủ thứ nhưng mỗi khi đi làm mệt nhọc hay thời tiết nắng nóng vẫn tái phát như thường.
Đang đạp xe, một cơn động kinh quật chị ngã ở ngã tư Phố Giác gãy cả răng, hay đang đi trên đường làng, một cơn động kinh khiến chị nhào xuống ao may có người vớt kịp.
Nghĩ về bệnh tật của mình nên chị cứ thu mình lại, không định lấy chồng, chỉ ở nhà kết mành, làm ruộng cùng mẹ nhưng rồi sức ép dư luận đè nặng trên vai hơn cả gánh khoai, gánh thóc. Nhưng rồi nhà có con gái ế không ai thèm đến chơi đã đành mà chị em trong họ còn ngấm ngầm dè bỉu rằng “bà cô” này nọ. Năm 29 tuổi, chị được động viên: “Cứ lấy chồng đi, sau này có con nó sẽ đỡ đần”…
Người được mai mối cho chị là anh Phạm Văn Hinh sinh năm 1972 ở thôn Ché có trong gia đình 5 anh em nhưng chỉ có mình anh Hinh bị tâm thần phân liệt. Anh đã lấy vợ hai lần nhưng đều bị bỏ lúc chưa kịp có con.
Nhà báo Dương Đình Tường thuật chuyện, “ngày mối lái dắt ‘Hinh tồ’ đến nhà chị, họ bảo ngồi đâu thì anh ngồi đấy, cả buổi chẳng nói năng gì mà chỉ cười hì hì.
Chị chủ động hỏi: ‘Có lấy tớ không?’. Anh đáp gọn lỏn rằng: ‘Có’. Thấy anh như vậy, người vun vào, kẻ can ra nhưng chị tặc lưỡi.
Hôm cưới, nhà trai có người bảo anh cứ ở nhà chờ đưa vợ về cho nhưng nhưng anh khóc toáng đòi phải đi đón dâu, còn nhà gái thì nhấm nháy nhau làm thủ tục nhanh nhanh kẻo cô dâu lại lăn đùng ra đúng vào giữa lễ. Họ lấy nhau năm 2002, không một tấm ảnh cưới, đến ngay cả bộ quần áo anh mặc cũng là đồ mua chịu”.
Theo báo Doanh nghiệp và Tiếp thị, Chị Quy hồi tưởng những ngày đầu vừa làm vợ, lấy nhau về, chị phải dạy anh từng chuyện nhỏ: Hồi đầu, anh nhổ mạ, nhổ cả cỏ. Chị dạy anh cách phân biệt mạ với cỏ lồng vực, khi cấy phải dúi mạ ra sao, đứng tát nước sao cho đúng.
Người thường mỗi ngày cuốc được 5 miếng ruộng thì anh Hinh chỉ được 1
Người thường mỗi ngày nhổ được 100 bó mạ thì anh Hinh chỉ được 30.
Người thường mỗi ngày gặt được cả sào thì anh Hinh chỉ được 2 miếng.
‘Nhưng còn hơn anh chẳng giúp được gì’, chị chia sẻ. Có đợt, mãi 8 – 9 giờ tối anh Hinh vẫn chưa đi ruộng về, vợ hốt hoảng đi tìm, mới thấy anh vẫn lần sờ dưới ruộng vì không thể phân biệt ‘sớm tối’. Từ đó chị dạy chồng ‘hễ thấy người ta về thì mình về, trời tối là lên bờ’.
Thành quả ngọt của cặp đôi ‘khù khờ’
Từ ngày có vợ, anh “Hinh tồ” ngày nào đã mau miệng và hiểu chuyện hơn, đến giờ về nhà lo cơm nước, biết ký tên theo cách vợ dạy dù không biết chữ. Anh chỉ chưa thể đếm quá 10 con số và không biết tiêu tiền.
Lấy nhau một thời gian nhưng chưa có con,chị điều tiếng . Một năm rưỡi sau khi về chung nhà, chị Quy vui sướng và hạnh phúc khi biết mình mang thai con trai đầu lòng. Anh Hinh vẫn vậy, ậm ừ không rõ là vui hay buồn. 9 tháng thai kỳ, chị Quy chỉ ở trong nhà, có gì ăn nấy, không dám hoạt động mạnh vì sợ tái phát bệnh, có khi mất cả mẹ lẫn con.
Năm 2004, ngày con chào đời, chị Quy đặt tên là Phạm Văn Thông. Thấy con ngoan hiền, ít quấy khóc, chị sợ con bị di truyền bệnh của bố mẹ. May sao, bắt đầu đi học, thầy cô giáo khen con trai thông minh, tiếp thu tốt, chị mới yên lòng. 5 năm sau, vợ chồng hạnh phúc đón người con thứ 2, bé gái có tên Phạm Thị Thương.
Nói về cuộc hôn nhân cũng đã gần 19 năm, chị Quy biết rằng năm xưa vẫn chấp nhận lấy chồng dù không biết tình yêu là gì. Nhưng bù lại, anh Hinh hiền lành, chưa bao giờ đánh đập,mắng mỏ vợ con. Hồi sinh con có mắm, có muối nấu bột, vậy mà các con vẫn khôn lớn, khỏe mạnh.
Chưa từng xấu hổ về bố mẹ
Lớn lên trong gia cảnh nghèo túng, nhưng cả Thông và Thương đều học rất giỏi. Thông chưa từng xin mẹ đi học thêm, nhưng thành tích học rất tốt, nhất là môn toán. Trong kỳ thi vào lớp 10 trường THPT chuyên Hưng Yên, Thông xuất sắc đỗ vào lớp chuyên Toán, đứng thứ 4 toàn trường. Tháng 8/2020, Thông là 1 trong 8 học sinh chuyên Toán của tỉnh Hưng Yên, tham gia Đội tuyển dự thi học sinh giỏi Quốc gia.
Không chỉ Thông, em gái Thương cũng học giỏi và ngoan ngoãn. Sau giờ học, 2 anh em giúp bố mẹ quán xuyến việc nhà, như cho gà ăn, ra ao rửa rau, làm mành, chọc tâm sen… Điều đáng quý là Thông chưa từng xấu hổ về bố mẹ, dù mẹ bị động kinh, còn bố tâm thần luôn trong tình trạng ngờ nghệch. ‘Em thương bố mẹ lắm, sau này khi lớn lên em sẽ chăm sóc bố mẹ. Có bố mẹ mới có em của ngày hôm nay. Em tự hào về gia đình mình’, Thông nói.
Kể về bố, Thông chia sẻ em cảm động nhất là có lần ông từ ruộng về, bùn đất lấm lem khoe bắt được con cá trê chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, rán lên rồi cười bảo: “Con ăn đi này”.
Kể về mẹ, Thông tâm sự cảm động nhất là mỗi khi tháng 6 bà toàn phải đi cấy đêm 10, 11 giờ mới về nhà bởi ban ngày nắng ra đồng là bị choáng. Bởi thế, hết bài vở là em thường ra ao, phần phụ mẹ rửa rau, phần canh mẹ ngã.
Khi được hỏi về ước mơ của mình, Thông nói ước mơ của em là thành bác sĩ. Em muốn chăm sóc sức khoẻ cho bố mẹ và em gái. Thông đặt mục tiêu thi đỗ Học viện Quân Y để có thể giảm tải gánh nặng học phí.
DKN