-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
- Phan Đăng Media
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
“Thành Roma không được xây dựng chỉ trong một đêm”. Để có một tấm bằng đại học, chưa đủ để đảm bảo cho bạn một tương lai nào cả, bạn cũng cần phải mất ít nhất 4 năm mài đũng quần trên ghế giảng đường đại học. Để có thể leo lên tầng lầu cao 3 mét mà một đứa trẻ lên ba cũng có thể làm, bạn vẫn cần phải từ từ bước lên từng nấc thang định sẵn…
Vâng, không ai có thể “một bước lên trời”. Đỉnh núi Everets hay một đỉnh cao danh vọng nào đó, chỉ có thể chờ đợi những ai kiên trì bước tới. Nếu thiếu kiên nhẫn, bạn không thể tới đâu được cả.
Từ Câu Tiễn, Moharmad…
Sử sách đã ghi chép lại không ít về những câu chuyện kiên nhẫn của người xưa mà người đời sau không thể không khâm phục. Câu chuyện về Việt Vương Câu Tiễn là một trong số đó. Chuyện rằng, năm 495TCN, Câu Tiễn bị Phù Sai nước Ngô đánh bại. Để có thể giữ lại mạng sống của mình, mong có ngày phục quốc, Câu Tiễn đành phái Văn Chủng mang theo 8 người đẹp, 12 đôi bạch ngọc , 1000 lượng vàng ròng sang nước Ngô hối lộ Bá Hy, một trong thân cận của Phù Sai để mong được cầu hòa. Phù Sai đồng ý cho nước Việt trở thành thuộc quốc nhưng với điều kiện hai vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô hầu hạ Ngô Vương.
Vẫn biết đó là nỗi nhục “thà chết còn hơn”nhưng nhớ đến cái chí của người xưa (Thiếu Khang chỉ có khoảnh đất 10 dặm và 500 binh sĩ nhưng đã phục hưng được cơ nghiệp nhà Hạ; Thương Thang từng bị Vua Kiệt cầm tù ở Hạ Đài, Chu Văn Vương bị Trụ vương giam ở Dũ Lý, Trùng Nhĩ nước Tấn từng phải lưu vong 18 năm, sỉ nhục đủ điều nhưng đều đã phục quốc thành công, trở lại làm vua thiên hạ) nên Câu Tiễn đã cắn răng đồng ý.
Sau hơn 3 năm hết lòng phục dịch Phù Sai, thậm chí phải nếm cả phân của Ngô Vương để tỏ lòng thuần phục, năm 491 TCN, vợ chồng Câu Tiễn được Ngô Phù Sai tin tưởng thả về nước. Từ đó, vua tôi một dạ, tướng sĩ một lòng, Câu Tiễn đã âm thầm chấn hưng đất nước, để rồi hơn 20 năm sau, Câu Tiễn dấy binh diệt Phù Sai, san phẳng nước Ngô, trả mối thù xưa, lấy lại uy danh tưởng đã bị chôn vùi ở nước Ngô ngày trước.
Nếu sự kiên nhẫn của Câu Tiễn đã viết nên một trang sử về nước Việt oai hùng. Và ông đã trở thành một Việt Vương được người đời sau thán phục thì sự kiên trì của Mohmamed đã biến ông trở thành một nhà tiên tri được hàng tỷ người của thế giới Hồi giáo hết lòng ngưỡng vọng.
Ông vốn không phải là một người thần bí. Ông cũng chẳng được học hành đàng hoàng như nhiều người khác vào thời đó. Ông vốn được sinh ra trong một gia đình có thế lực nhưng đã khánh kiệt ở Mecca (Ả Rập Xê Ut ngày nay). Thời đó Mecca được mệnh danh là ngã tư thế giới, là trung tâm giao thương buôn bán vô cùng sầm uất, nhưng môi trường, vệ sinh lại rất tệ nên trẻ con ở đó thường được người ta gửi nhờ những người Ả Rập du mục ở sa mạc nuôi dưỡng. Mohammed cũng được lớn lên nhờ dòng sữa của những người mẹ nuôi du mục.
Lớn lên một chút, ông đi chăn cừu và nhờ khá nhanh nhẹn, ông được một góa phụ giàu có tên là Khadija thuê làm người dẫn đường cho đoàn lữ hành của bà. Với công việc này, ông đã được đặt chân lên hầu hết mọi mảnh đất phương Đông, được trò chuyện với nhiều người thuộc nhiều tôn giáo khác nhau và chứng kiến sự chia rẽ của Cơ Đốc giáo.
Năm 28 tuổi, ông và góa phụ Khadija nên vợ nên chồng. Và những năm sau đó, ông trở thành một thương gia giàu có, được mọi người kính trọng. Thế rồi, vào năm 40 tuổi, ông bỗng nhiên từ bỏ công việc của mình, một mình lang thang vào sa mạc. Để rồi, vào một ngày nọ ông trở lại Mecca với đoạn thơ đầu tiên của kinh Koran và tuyên bố với mọi người rằng ông được Tổng thiên thần Gabriee chọn làm sứ giả của Chúa.
Kinh Koran, những lời mặc khải của Chúa là chi tiết mang tính huyền bí và mầu nhiệm nhất trong cuộc đời của Mohammed. Ông không phải là thi sĩ và ông cũng chẳng biết làm thơ, nhưng những vần thơ của kinh Koran do ông đọc lên được mọi người thừa nhận là “hay hơn bất cứ vần thơ nào mà thi sĩ của các bộ tộc thời đó có thể sáng tác ra”. Đối với người Ả Rập, điều này hơn cả một phép nhiệm mầu. Đối với họ, năng khiếu thi ca là món quà quý giá nhất mà thượng đế ban cho con người. Bởi vậy, thi sĩ luôn được tin tưởng và ngưỡng mộ. Bởi thế, với ông, với kinh Koran, đạo Hồi chính thức được ra đời.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều tin như thế. Không ít người đã nhạo báng ông, xem ông là kẻ mất trí. Mỗi khi ông ra đường, trẻ con thay nhau ngáng chân ông làm ông ngã. Còn phụ nữ thì ném rác rưởi về phía ông. Không những thế, với tư tưởng mọi người đều bình đẳng trước Chúa và toàn thế giới là một nhà nước dân chủ, tư tưởng của ông bị xem là dị giáo. Ông bị trục xuất khỏi quê hương Mecca. Các tín đồ của ông cũng bị tước hết tài sản và bị tống ra ngoài sa mạc.
Tuy nhiên, với sự kiên định của mình, với lòng tin vào sự mặc khải của đức Chúa Trời, mặc dù sống trong nghèo khó, bị chế nhạo và trục xuất khắp nơi, ông vẫn không quên giảng đạo cho mọi người với lòng tin sắt đá. Để rồi, 10 năm sau, ông trở thành người lãnh đạo tối cao của cả vùng Ả Rập rộng lớn, thống trị Mecca. Và đến hôm nay, đối với hơn 1 tỷ người Hồi giáo trên toàn thế giới, nhà tiên tri Mohammed là một đấng linh thiêng không ai được quyền xúc phạm.
Đến Hyundai, Darby
Sự kiên nhẫn cũng là một trong những đức tính không thể thiếu của mọi danh nhân. Nhờ đức tính đó, Chung Ju Yung đã vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp của mình để xây dựng lên một tập đoàn Hyundai hùng mạnh cho tới tận hôm nay.
“Đó là một ngày cuối tháng năm 1940, sau khi khắc phục xong sự cố cháy xưởng sửa chữa ô tô đầu tiên của mình ở phường Ahuyn, tôi được chính quyền cấp phép cho xây dựng lại. Tuy nhiên, do điều kiện cấp phép mới quá khắt khe, tôi quyết định chuyển về xây dựng tại khu đất trống phía sau phường Sinsot –“ ông Chung Ju Yung nhớ lại: Ở đó, chúng tôi dựng một nhà máy nhỏ, thực chất là một căn lều và rồi nhận sửa chữa xe mà chẳng có giấy phép. Tôi phải mất nhiều công sức mới khiến đồn cảnh sát gần đó cho qua để làm việc, nhưng chưa qua được đồn cảnh sát quận Dongdeamun. Ngày nào tôi cũng nhận được công văn cảnh cáo của họ nói rằng nếu không dỡ bỏ nhà máy tôi sẽ bị bắt giam.
Có chết cũng không thể đóng cửa nhà máy. Phải giải quyết tờ cảnh cáo này. Những lúc khó khăn như thế này tôi lại nhớ đến câu chuyện về con rệp. Con rệp nỗ lực hết sức mà cũng thành công, chẳng lẽ mình không làm được ư?… Tôi đã từng tận mắt chứng kiến nỗ lực đáng khâm phục của loài rệp.
Ngày xưa, ở cả thành thị và nông thôn, rệp nhiều vô kể. Hồi còn làm lao động ở bến cảng Inchon, tôi đã ở trọ một nơi đúng là thiên đường cho rệp trú ngụ. Rệp nhiều đến mức không thể ngủ được, dù rằng cơ thể rã rời sau một ngày làm việc nặng nhọc.
Một hôm, chúng tôi nghĩ ra cách leo lên bàn ăn ngủ để tránh rệp, nhưng chưa được bao lâu thì rệp lại kéo nhau leo theo chân bàn lên cắn người. Chúng tôi lại tìm cách khác, lấy mấy cái tô đổ đầy nước vào rồi kê vào bốn chân bàn, rệp trèo lên sẽ rơi vào tô nước mà chết đuối. Thế nhưng cũng chỉ ngủ yên được một, hai ngày, rệp ở đâu lại bắt đầu xuất hiện và cắn chúng tôi.
Vừa bực mình vừa ngạc nhiên, chúng tôi bật đèn tìm hiểu xem lũ rệp làm cách nào mà có thể tránh được tô nước. Hay là chúng leo lên tường , rồi lên trần nhà và tìm chỗ có người thả mình rơi xuống?
Đúng vậy, lũ rệp đã vượt qua trở ngại là tô nước, toàn tâm toàn lực cố gắng và đạt được mục tiêu của mình muốn, còn tôi không phải là người ư? Tôi quyết định sáng nào cũng đến nhà trưởng phòng bảo an Condo của đồn cảnh sát Dongdeamun và trình bày hoàn cảnh cho đến khi nào giải quyết được vấn đề mới thôi.
Sáng hôm thứ nhất, tôi mua một hộp bánh mang đến nhưng ông ta không hề lay chuyển và từ chối không nhận cả hộp bánh. Tôi cầm hộp bánh đi về, vừa giận vừa lo lắng cho tương lai nên đã vứt cái hộp bánh vào thùng rác nhà ông ta.
Ngày thứ hai tôi đến tay không và cũng bị từ chối. Suốt một tháng trời, sáng nào tôi cũng đến nhà ông ta, cũng đúng giờ ấy, đúng hoàn cảnh ấy, lặp đi lặp lại. Và cuối cùng thì ông ta đã đầu hàng. “Tôi thua rồi, lẽ ra tôi phải bắt anh ngay, nhưng làm sao có thể bắt được người mà sáng nào cũng đến trước cửa nhà mình? Anh không làm việc gì xấu nhưng anh làm không đúng luật. Có làm trái luật thì anh cũng phải nghĩ cho thể diện của cảnh sát với chứ?”. Ông ta nói tôi phải làm cái bờ rào chắn phía ngoài đường không cho người ta nhìn thấy, rồi nấp sau cái bờ tường ấy mà làm”.
Sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên này của Chung Ju Yung đã giúp ông xây dựng được cơ sở đầu tiên để từ đó Hyundai có bàn đạp để tiến về phía trước.
Nếu Hyundai thành công nhờ đức tính kiên nhẫn của ông Chung Ju Yung thì Darby lại thành công sau khi học được một bài học thất bại trị giá hàng triệu USD bởi sự thiếu kiên nhẫn của mình.
Đó là vào những năm cuối thế kỷ 19 ở miền Tây nước Mỹ, Darby cùng ông chú của mình theo mọi người đổ xô đi tìm vàng. Với sự giúp đỡ của số phận, 2 chú cháu đã tìm được vỉa quặng lớn nhất. Để có đủ thiết bị khai thác, 2 chú cháu Darby âm thầm lấp mỏ và trở về nhà. Với sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, 2 chú cháu đã có đủ tiền mua máy móc, quay lại mỏ chuẩn bị khai thác .
Sau những xe quặng đầu tiên được đưa lên mặt đất, kết quả luyện thử đã cho họ những thông tin vượt mọi mong đợi: Chú cháu Darby đã tìm đúng vỉa quặng có chất lượng vàng tốt nhất Colorado. Một tương lai sáng lạn đã ở trong tầm tay. Thậm chí, càng đào xuống sâu, hy vọng về một núi vàng có vẻ càng cao hơn.
Thế rồi như một sự đùa cợt của số phận, các mạch vàng bỗng dưng biến mất. Hy vọng bỗng tan vỡ như bong bóng xà phòng. Điên cuồng, họ đào tiếp, rồi tiếp nữa, nhưng tất cả đều vô ích. Cái mỏ vàng bạc triệu mới hôm qua còn ở đó bỗng nhiên như có một bàn tay vô hình nào đó đã mang đi nơi khác. Quá chán nản, họ bỏ cuộc. Bán lại máy móc cho những người bán ve chai, họ trở về nhà trong thất vọng
“Cốc! Cốc! cốc!” một người qua đường khẩn thiết gõ vào cánh cửa thần bí, không lâu cửa đã mở.
“Anh tìm ai” – người mở cửa hỏi
“Tôi tìm thành công” – người đi đường trả lời
“Anh tìm sai rồi, tôi là thất bại” – người trong cửa đóng sầm cửa lại.
Người đi đường tiếp tục cuộc tìm kiếm. Anh ta lội qua rất nhiều sông, trèo qua rất nhiều đèo nhưng vẫn không tìm thấy thành công. Sau đó anh nghĩ thành công và thất bại là kẻ thù của nhau, không biết chừng thất bại lại biết thành công ở đâu cũng nên.
Thế là anh ta bắt đầu đi tìm thất bại, nhưng thất bại nói “tôi cũng đang đi tìm anh ta”, nói xong liền đóng cửa lại.
Người đi đường không nản chí, quay lại và tiếp tục gõ cửa thất bại, nhưng thất bại dành cho anh ta một bộ mặt lạnh lùng.
Đúng vào lúc người đi đường đang tuyệt vọng đi lại trước của nhà thất bại, không ngừng gõ cửa. Tiếng gõ cửa đã đánh thức người hàng xóm của thất bại. Sau tiếng mở cửa, người đi đường quay lại nhìn: “Trời ơi, đây không phải là thành công hay sao?”
Đúng như “người kiến tạo các triệu phú” Napoleon Hill đã từng tổng kết, những thành công lớn lao nhất mà con người đạt được thường chỉ cách thất bại trong gang tấc. Thất bại là một tên đại bịp ranh mãnh luôn trêu chọc người khác. Hắn rất thích khèo chân, ngáng tay bạn khi thành công gần như nắm chắc trong tầm tay. Thất bại của chú cháu Darby cũng chỉ cách thành công vài mét đất. Người mua phế liệu, sau khi biết được câu chuyện về mỏ vàng của Darby, đã thuê một kỹ sư đến xem xét lại khu mỏ. Người kỹ sư này đã chỉ ra rằng, các tuyến đứt gãy là điều thường thấy trong mọi cấu tạo địa chất. Và vì thiếu kiên nhẫn, vì không hiểu điều này nên người chủ cũ đã bỏ đi quá vội. Với chỉ dẫn đó, người bán ve chai đã tìm thấy lại mạch vàng sau khi đào sâu thêm vài mét đất và thu được hàng triệu USD lợi nhuận.
Thất bại khi chỉ cách mỏ vàng vài mét đã để lại trong lòng chú cháu Darby một nỗi đau quá lớn và điều đó cũng trở thành bài học không thể nào quên đối với Darby. Chính bài học này đã giúp Darby trở thành một trong những người bán bảo hiểm nhân thọ có doanh số lớn nhất nước Mỹ. “Khi khách hàng nói không khi mình mời họ mua bảo hiểm, điều đó chỉ có thể là chưa. Hãy kiên trì, kiên trì hơn nữa bạn sẽ thành công. Hơn 90% doanh số bán bảo hiểm của tôi là từ những người thoạt đầu nói không như thế” – Darby nói.
Cũng có một câu chuyện khá giống câu chuyện của Darby được một tạp chí Mỹ đăng tải cách đây vài thập kỷ, có tựa đề là “ viên đá thành công” : “Chán nản và mệt mỏi, Rafael Solano ngồi trên một đống đá cuội giữa lòng sông khô cạn và tuyên bố với hai người bạn đồng hành rằng, tôi bỏ cuộc thôi. Anh ta nói “sẽ chẳng ích gì khi chúng ta cứ tiếp tục công việc này. Hãy nhìn núi đá này xem, nó là viên thứ 999999 mà tôi đã nhặt lên nhưng nó vẫn không là một viên kim cương. Nếu tôi nhặt lên một viên nữa, đó sẽ là viên thứ 1 triệu – Rồi sau nữa? Tôi bỏ cuộc thôi”.
Đó là vào năm 1942, ba người đàn ông trải qua nhiều tháng trời tìm kiếm kim cương tại một lòng sông ở Venezuela. Họ cúi gập người và nhặt những viên đá, với mong ước, hy vọng tìm thấy dấu hiệu của kim cương. Quần áo họ xơ xác, mũ rách bươm, nhưng họ chưa hề nghĩ tới bỏ cuộc cho tới khi Solano lên tiếng. Một trong số họ lên tiếng với giọng rầu rĩ: Thì hãy nhặt thêm một viên nữa, viên thứ 1 triệu đi.
“Được thôi” – Solano nói, và anh ta cúi xuống, đặt bàn tay mình lên đống đá cuội, nhặt lấy một viên. Nó to cỡ quả trứng gà. “ Đây này, viên cuối cùng đây”. Nhưng nó rất nặng. Anh ta nhìn kỹ – “ Kim Cương”- anh ta gào lên– Harry Winston, một nhà buôn vàng bạc tại New York đã trả 2 trăm ngàn USD cho viên đá đó.
Viên đá thứ 1 triệu, đó là phần thưởng cho sự kiên trì. Nếu biết rằng 200 ngàn USD thời đó bằng vài chục triệu USD hiện nay thì phần thưởng này quả là xứng đáng.
Trên con đường đi đến thành công, những khó khăn thử thách là những điều không thể tránh khỏi. Trước khi sáng tạo thành công bóng đèn dây tóc, Edison đã trải qua 10 ngàn lần thí nghiệm thất bại; Trước khi có thể làm được bộ phim hoạt hình Toy Story đầu tiên hoàn toàn bằng máy điện toán, thu về hàng trăm triệu đôla lợi nhuận, ông chủ hãng phim Pixar, thiên tài Steve Jobs cũng đã mất 10 năm tìm kiếm kinh phí nhằm duy trì hoạt động của Pixar và hoàn thiện các yêu cầu kỹ thuật… Tiếc thay, những con người như thế lại không nhiều lắm. Đa số trong chúng ta khi gặp những trở ngại đầu tiên, vì chán nản, vì thiếu kiên trì đều dễ dàng bỏ cuộc. Điều đó lý giải vì sao trong chúng ta, người nghèo luôn chiếm đa số.
Để kết thúc bài viết này xin được kể câu chuyện của một cụ già người Ailen khuyên cậu con trai khi cậu sắp sửa lên tàu và bắt đầu hành trình tìm kiếm vận mệnh của mình: “ Này Michael, cháu cần phải ghi nhớ rõ tầm quan trọng của 3chiếc xương đó và rồi cháu sẽ tìm thấy được thứ mình muốn. Một người hiếu kỳ tình cờ nghe được lời khuyên đó, vì không kiềm chế được sự tò mò đã hỏi cụ. Cụ già với cặp mắt sáng ngời đã nói : “ Ba chiếc xương đó chính là xương đòn,xương hàm và xương sống. Xương đòn giúp bạn đứng lên và theo đuổi mục đích của mình. Xương hàm giúp bạn đặt ra những câu hỏi hợp lý để tìm được đến mục tiêu và xương sống giúp bạn luôn kiên trì bám đuổi mãi cho đến khi bạn cóđược chúng”.
Kiên trì- không có cách nào khác hơn đâu bạn ạ. Nếu không, bạn cũng cách vàng vài mét đất hoặc có trong tay 999.999 viên đá cuội mà thôi. Mỏ vàng hay viên kim cương thứ 1 triệu, đó là phần thưởng cho những ai kiên nhẫn tới cùng.
Đừng gục ngã trước cửa thiên đàng nhé bạn.
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
- Phan Đăng Media
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
(Có sử dụng tư liệu: Sách “Cách nghĩ để thành
công”; “9 trợ thủ đắc lực cho thành công của bạn”; “Không bao giờ là thất bại – Tất cả chỉ là thử thách”; “Một phút tỉnh ngộ thay đổi cuộc đời”; “Bạn muốn thành công”)
Ảnh:Internet