Nhận sự giúp đỡ của cả làng lúc khó khăn, chàng trai Trung Quốc báo đáp họ một món quà bất ngờ sau 20 năm.
*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Mặc Tử, được đăng trên trang 163.com (Trung Quốc).
Mùa hè năm 1994, giữa cái nắng chói chang của tháng 7, tôi vừa hoàn thành xong bài thi của kỳ thi tuyển sinh đại học. Thời gian sau đó, tôi cùng bạn bè nóng lòng chờ đợi thông báo trúng tuyển từ các trường đại học. Có thể nói, với những đứa trẻ miền núi như chúng tôi, đó là tấm vé đến tương lai và là cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình. 1 tháng sau đó, cuối cùng tôi cũng được cầm tờ giấy mời nhập học trên tay với niềm hân hoan khó tả.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy con số 2.000 NDT tiền học phí, tâm trạng của tôi và bố mẹ bỗng chùng xuống. Đối với gia đình tôi, đây là một số tiền vô cùng lớn. Bố mẹ tôi đều làm nông, tiền làm ra cũng chỉ đủ cơm ăn từng bữa, áo mặc từng hôm. Thứ duy nhất còn sót lại trong nhà là đống ngô còn chưa bán được. Cố gắng lắm, bố mẹ mới gom cho tôi được 500 NDT.
Cực chẳng đã, tôi tìm đến chú tôi để vay nốt 1.500 NDT còn lại. Gia đình chú tôi vốn được coi là hộ khá giả trong làng. Số tiền trên với chú chẳng đáng là bao, thế nhưng chú không muốn cho tôi vay và nói: “Mặc à, chú còn một khoản nợ lớn khi xây nhà nhưng vẫn chưa trả được. Chú quả thực không có tiền cho con vay đâu.”
Trước lời từ chối của chú, tôi không có gì phàn nàn thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu như bị một chiếc búa nặng đập vào. Khi tôi đang tuyệt vọng vì không có tiền đi học thì bằng một cách nào đó, tin này đã lan nhanh khắp làng.
Đêm hôm đó, khi ánh trăng đã treo trên ngọn cây, bà con hàng xóm bỗng lần lượt kéo đến mảnh sân nhỏ nhà tôi. Người cầm trứng, người mang gạo, người thì đưa cho tôi vài tờ tiền nhàu nát. Ông Lý trưởng thôn vỗ vai tôi nói: “Con ơi, làng mình nhiều năm rồi mới có người đỗ đại học, mọi người cũng chẳng có gì nhiều, chỉ gom được chút ít phụ giúp cha mẹ con lo liệu học phí”.
Nghe những lời này, tôi vô cùng xúc động trước tình cảm của bà con lối xóm, thầm hứa sẽ cố gắng học hành để không phụ tấm lòng của họ. Vậy là sau buổi tối hôm đó, tôi đã có tiền để lên thành phố học tập. Trong suốt 4 năm học sau đó, tôi chưa bao giờ dám lơ là dù chỉ một giây phút nào. Mỗi khi nghĩ đến sự kỳ vọng của mọi người, tôi lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cuối cùng tôi cũng ra trường với tấm bằng xuất sắc và tìm được một công việc tốt.
Sau 20 năm sau đó, khi đã có một cuộc sống khá giả, tôi trở về làng với mong muốn thực hiện lời hứa năm nào của mình. Ngày đó, khi nhận những tấm chân tình của dân làng, tôi đã hứa với họ sau này thành công sẽ về quê góp sức xây dựng quê hương của mình tốt đẹp hơn. Quả thực tôi đã làm được điều đó dù chưa trọn vẹn.
Toàn bộ số tiền tiết kiệm trong hơn 20 năm đã được tôi quyên góp để xây dựng 1 con đường, 1 thư viện và 1 trường tiểu học ở trong làng. Khi những công trình này được xây xong, cả làng kéo đến trong niềm vui vỡ òa. Tôi còn nghe loáng thoáng có người hô to với vẻ tự hào: “Nhìn kìa, đó là ngôi trường do thằng Mặc làng chúng tôi xây dựng!”
Trong niềm hân hoan của tất cả mọi người, tôi đứng im và cúi đầu thật lâu rồi nói: “Nếu không có mọi người, ngày đó cháu chẳng thể học đại học. Chính mọi người đã chắp cánh ước mơ cho cháu. Vậy nên với những món quà này ngày hôm nay, cháu cũng mong chúng có thể chắp cánh thêm nhiều ước mơ hơn nữa cho những đứa trẻ ở quê mình. Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất của cháu”.
Tôi biết rằng con đường, thư viện hay ngôi trường đối với người dân quê tôi không chỉ đơn giản là con đường, thư viện hay ngôi trường, mà chúng còn là di sản tinh thần và là tia hy vọng cho những người dân miền núi chúng tôi. Tôi mong rằng những thế hệ sau này cũng như tôi, có thể sải cánh bay cao hơn, xa hơn và thực hiện được ước mơ của mình.
(Theo Sohu)-Ánh Lê–Theo ĐSPL