Đàn ông, muốn thành việc lớn hay việc nhỏ thì cũng đều cần có đại khí. Mà người có đại khí ắt là phải có tâm Đại Nhẫn.
Câu chuyện thứ nhất: Washington chặt cây
Washington là vị tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ. Khi ông còn là một đứa trẻ, từng chặt đổ hai cây anh đào của cha. Khi cha ông trở về nhà đã vô cùng tức giận. Ông thầm nghĩ: “Nếu mình điều tra ra ai là người chặt cây, mình sẽ đánh cho nó một trận”.
Cha ông đi khắp nơi hỏi dò. Khi ông hỏi tới con trai mình, Washington bắt đầu khóc và nói: “Là con đã chặt đổ cây của cha”. Washington nói thẳng ra mà không hề đổ lỗi hay thoái thác cho người khác.
Cha ông đã ôm con trai vào lòng và nói: “Con trai thông minh của cha, cha thà mất đi một trăm cái cây chứ không muốn nghe con nói dối”.
Suy ngẫm: Thành thật là một loại sức mạnh, nó thể hiện lòng tự trọng cao và cảm giác an toàn vững chãi bên trong phẩm giá của một người.
Câu chuyện thứ hai: Chuyện nhẫn nại đi vào lịch sử của vị Tổng thống vĩ đại
Abraham Lincoln đã đi vào lịch sử nước Mỹ không chỉ vì tài năng chính trị mà còn bởi nhân cách cao thượng hiếm có. Xuất thân có phần thấp hèn, lại không có được sự nghiệp chính trị ấn tượng, tuy nhiên năm 1860 ông bất ngờ đắc cử tổng thống. Tất nhiên, việc này đã vấp phải những chỉ trích dữ dội. Các đối thủ thường buông lời dè bỉu và gọi ông là “gã nông dân”. Các nghị sĩ Hoa Kỳ thời đó đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, thuộc giới thượng lưu trong xã hội. Việc con trai một người đóng giày như Lincoln đột nhiên ngồi chễm chệ trên chiếc ghế quyền lực cao nhất khiến họ không cam lòng.
Ngay trong ngày đầu tiên nhậm chức, Lincoln đã phải đối diện với thử thách mà đối với nhiều người có thể gọi là chấn động nhân tâm. Trong khi ông đang đọc diễn văn nhậm chức, một nghị sĩ đứng dậy ngắt lời: “Thưa ngài, xin hãy nhớ rằng cha ngài đã từng đóng giày cho cả nhà tôi”. Tất cả cười ồ lên sảng khoái.
Thế nhưng Lincoln vẫn bình tĩnh, ngừng bài diễn văn của mình và tự tin đáp trả: “Tôi biết cha mình đã từng đóng giày cho cả gia đình ngài cũng như nhiều nghị sĩ khác. Bởi lẽ không người thợ nào có thể làm tốt như ông. Xin hỏi đã có ai trong các ngài phàn nàn về những đôi giày mà cha tôi đóng hay chưa? Chính tôi cũng biết đóng giày, nếu muốn tôi cũng có thể đóng cho các ngài một đôi. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng vô cùng tự hào về người cha của mình, một người thợ giày xuất sắc”.
Các nghị sĩ nghe xong đều im bặt. Họ đã công kích Lincoln bằng những thứ lời lẽ dè bỉu cay nghiệt nhất, nhưng ông ấy đã đáp lại bằng một sự bao dung to lớn thể hiện sự điềm tĩnh vĩ đại của một người quân tử. Sau đó, có người khuyên Lincoln trả đũa tay nghị sĩ nọ. Nhưng ông mau chóng gạt đi và nói: “Khi tất cả chúng ta trở thành bằng hữu thì sẽ không còn bất cứ kẻ thù nào”.
Người quân tử nếu sống vì chút khẩu khí thì sẽ không tránh khỏi lụy phiền, bất mãn mà hỏng đại sự. Muốn thành việc lớn hay việc nhỏ thì cũng đều cần có đại khí. Mà người có đại khí ắt là phải có tâm Đại Nhẫn.
(Theo Sohu) –Thạch Thảo–Theo Trí Thức Trẻ