Kể từ khi lên 2 tuổi, Edon thường xuyên choàng tỉnh dậy sau giấc mơ và hét lên rằng máy bay bị rơi và chân bị đứt gãy, máu không ngừng chảy…
Câu chuyện luân hồi tiên đoán về cái chết ly kỳ nhất
Carl Edon sinh ra ở Middlesbrough, Anh vào tháng 12 năm 1972. Ngay từ khi chào đời, tóc của cậu đã có màu vàng khác với màu tóc nâu và mắt nâu của các anh chị em khác trong gia đình. Hơn nữa trên đùi phải của cậu còn có một vết bớt màu đỏ lấm tấm.
Kể từ khi lên 2 tuổi, Edon thường xuyên choàng tỉnh dậy sau giấc mơ và hét lên rằng máy bay bị rơi và chân bị đứt gãy, máu, máu không ngừng chảy…
Mỗi lần như vậy, mẹ của cậu, bà Val sẽ vỗ vỗ vào lưng dỗ dành và nói, đừng sợ, đừng sợ, chỉ là giấc mơ thôi.
Nhưng Edon luôn khóc và nói: “Đó là sự thật, con đã chết như thế”. Sau đó, cậu chỉ vào vết bớt bên đùi rồi nói rằng đây là vết thương chí mạng của cậu lúc đó, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết. Cậu thậm chí còn buồn bã thốt lên: “Con sẽ chết một lần nữa trước khi bước sang tuổi 25”.
Tuy nhiên, lời nói này của cậu con trai khiến người mẹ cảm thấy bất an, chỉ có điều lúc đó cô cảm thấy con trai còn quá nhỏ, không phân biệt được đâu là mơ và đâu là thật mà thôi.
Nhưng khi mới 5 hoặc 6 tuổi, Edon bắt đầu vẽ các máy bay chiến đấu và quân hiệu không quân, hình dáng trông rất thật. Vào sinh nhật thứ 6 của mình, cậu đã vẽ một bức tranh rất chính xác về buồng lái của một chiếc máy bay, với bảng và phím điều khiển có thể nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí cậu còn chỉ vào một bàn đạp màu đỏ trong bức họa và nói với bố Jim: “Cái này dùng để thả bom”. Cậu nói rằng: đây là chiếc máy bay ném bom Messerschmitt của Đức mà bản thân đã lái trong Thế chiến thứ hai.
Jim hỏi: “Lúc đó con mặc bộ trang phục như thế nào?”
Edon trả lời: “Con mặc chiếc quần dài màu xám và đi ủng cao đến đầu gối, khoác chiếc áo khoác màu đen”. Jim đã đến thư viện để kiểm tra và thấy rằng buồng lái, huy hiệu và quân phục của không quân Đức Quốc xã trong Thế chiến thứ hai giống hệt như những gì được mô tả bởi con trai của mình.
Edon cho biết khi đó cậu mới 23 tuổi và đang ngồi trong buồng lái. Đột nhiên máy bay rung chuyển dữ dội, và sau đó cậu nhìn thấy các tòa nhà trên mặt đất ập tới, khắp nơi xung quanh đều là các mảnh thủy tinh. Lúc đó cậu muốn mở cửa khoang máy bay để thoát thân nhưng chân bên phải đã bị đứt gãy, máu không ngừng chảy. Trong lúc hấp hối, cậu nhớ người vợ 19 tuổi đang chờ đợi ở quê nhà, trong tâm không khỏi cảm thấy vô cùng đau buồn.
Lúc Edon 9 tuổi, tờ báo địa phương đưa tin về câu chuyện xưa của cậu và nhanh chóng thu hút sự chú ý rộng rãi, thậm chí Tiến sĩ Lan Stevenson, chuyên gia nghiên cứu về luân hồi ở Mỹ cũng đến tìm hiểu. Nhưng đối với những manh mối quan trọng về tiền kiếp như tên và nơi ở, v.v.. Edon đều không nhớ rõ. Do vậy Tiến sĩ Stevenson không thể tìm được kiếp trước của cậu để xác minh sự kiện này là thật hay giả.
Tuy nhiên, Tiến sĩ vẫn quan sát thấy nhiều mối liên hệ khác nhau giữa Edon và kiếp trước của cậu. Ví dụ, giống như người Đức, cậu thích cà phê và xúc xích, trang phục vô cùng sạch sẽ gọn gàng, khi cậu đứng, lưng ngay thẳng và tay đặt gần đường may quần, giống như một người lính đã từng được huấn luyện.
Thậm chí, cậu còn bị một nhóm trẻ em tấn công vì “dáng đi ngỗng bước”, vốn là tư thế đi bộ đặc trưng của binh lính Đức trong Thế chiến thứ 2. Cậu còn được đặt cho biệt danh là “Đức quốc xã”. Điều này khiến cậu bé Edon cảm thấy rất khó chịu. Thời điểm đó, nào ai muốn bỏ lại người vợ yêu thương để ra nước ngoài ném bom, kết quả khiến bản thân bị chết nơi đất khách chứ? Nhưng khi ấy, cậu là một thanh niên Đức và không có lựa chọn nào khác.
Năm 13 tuổi, ký ức tiền kiếp của Edon đột nhiên biến mất. Năm 16 tuổi, cậu bỏ học và trở thành một công nhân đường sắt. Năm cậu 21 tuổi, Tiến sĩ Stevenson lại đến thăm. Lúc này, Edon trông như một chàng trai người Anh đích thực. Cậu vui vẻ nói rằng bản thân vừa mới đính hôn, dáng vẻ dường như đã thoát khỏi sự ám ảnh bởi tiền kiếp.
Vậy là cậu đã sống một cuộc sống hạnh phúc kể từ đó. Câu chuyện đến đây đã kết thúc rồi sao? Không. Lúc này bức màn của ‘hiệp 2’ mới được mở ra.
Vào mùa hè năm sau, Edon 22 tuổi, đã cãi nhau với một đồng nghiệp tại nơi làm việc và bị đâm 37 nhát cho đến chết, nội tạng bị thủng gần hết, máu chảy đầy đất và cái chết của cậu rất thê thảm.
Sau khi biết tin, bố mẹ của Edon đã rất sốc và họ không khỏi buồn khi nhớ tới lúc còn nhỏ cậu từng nói rằng bản thân sẽ không sống đến 25 tuổi.
Hai năm sau, cách nơi Edon bị giết vài trăm mét, một nhóm công nhân đào cống đã đào được hài cốt của chiếc máy bay chiến đấu. Điều này một lần nữa khiến bố mẹ Edon bị sốc. Tại sao vậy?
Đầu tiên các công nhân đào được một chiếc dù và xương ống chân phải. Sau đó, họ còn đào một hài cốt người trong máy bay chiến đấu với một chân phải bị mất, toàn bộ cơ thể được bao quanh bởi các mảnh thủy tinh. Các chuyên gia đã xác minh đây là máy bay ném bom của Đức bị rơi vào tháng 1/1942. Mọi người đều nghĩ ngay đến câu chuyện của Edon, vì nó quá giống với những gì Edon miêu tả khi còn nhỏ!
Sau khi xác định được người chết là lính Đức – Heinrich Richter, các chuyên gia đã tìm thấy bức ảnh của anh và cũng mời cha mẹ của Edon tới kiểm tra. Chưa nhìn thấy thì chưa biết, vừa xem qua đã giật mình. Người thanh niên trong ảnh trông giống hệt Edon lúc trưởng thành. Chỉ cần liếc mắt qua là cha mẹ của Edon đã nhận ra ngay. Hóa ra những gì con nói lúc còn nhỏ đều là sự thật.
Điều kỳ lạ hơn nữa chính là đường bay của Richter vào ngày cuối cùng gần giống với đường đi vào ngày ngày cuối cùng của Edon. Sau khi ném bom thị trấn nhỏ Skinningrove, Richter bay đến Middlesbrough dọc theo tuyến đường sắt và bị bắn hạ. Edon khi ấy cũng đang làm việc tại một chuyến tàu trên tuyến đường tương tự, và cuối cùng bị đồng nghiệp đâm rồi rơi xuống vị trí không xa nơi cậu đã chết ở kiếp trước, và một lần nữa bỏ lại vị hôn thê và rời đi một mình.
Tất cả những sự trùng hợp đáng kinh ngạc đã khiến câu chuyện của Edon một lần nữa trở thành tiêu đề nổi bật của các tờ báo và được gọi là câu chuyện luân hồi kỳ lạ nhất.
Buông bỏ kiếp trước và là chàng trai hạnh phúc
Nhân vật chính trong câu chuyện luân hồi khác là Ryan Hammons, một cậu bé sinh ra ở Muskogee, Oklahoma, Hoa Kỳ vào năm 2004.
Do nguyên nhân bệnh tật, mãi đến năm 4 tuổi, Ryan mới bắt đầu biết nói. Cũng cùng năm đó, cậu bắt đầu gặp ác mộng thường xuyên, thường choàng tỉnh sau giấc mơ, vừa khóc vừa hô “Hollywood”.
Khi lên 5 tuổi, một ngày nọ Ryan trịnh trọng nói với mẹ Cyndi rằng cậu “là một người khác”. Kể từ đó, cậu liên tục nói về “tiền kiếp” của mình, sống trong một biệt thự có hồ bơi lớn, từng nhảy trên sân khấu Broadway, chơi với các nữ diễn viên nổi tiếng và tiệc tùng với các vũ công đỏ trong những năm 1940 và trải qua cuộc sống đầy màu sắc. Mỗi khi nói cậu đều khóc lóc đòi mẹ đưa cậu về nhà: “Ngôi nhà trong kiếp trước của con rất đẹp”.
Lời nói của con trai khiến Cindy rất bối rối và đau khổ. Vì vậy, cô đến thư viện mượn rất nhiều sách báo cũ về Hollywood, cùng Ryan đọc, với ý định an ủi cậu.
Cô không ngờ, Ryan lại tỏ ra rất quen thuộc với cuộc sống thời đại đó. Cậu có thể nói ra hầu hết các minh tinh, mỗi người đều biết rõ như lòng bàn tay. Khi hai mẹ con xem hình ảnh bộ phim “Night After Night” sản xuất năm 1932, Ryan bất ngờ chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi ở ngoài cùng bên phải bức ảnh và nói: “Mẹ ơi, người đó là con!”
Cindy càng sửng sốt. Con trai của cô thật sự nhớ được kiếp trước sao? Vì vậy, gia đình đã tìm đến Tiến sĩ Jim B. Tucker, người chuyên nghiên cứu về trí nhớ tiền kiếp của trẻ em, để giúp giải mối nghi hoặc này.
Ban đầu, Tiến sĩ Tucker không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào về nam diễn viên trong ảnh. Bởi vì người này dường như chỉ là một nhân vật phụ. Nhưng sau một thời gian chật vật kiếm tìm, cuối cùng ông đã tìm thấy tên diễn viên từ kho lưu trữ phim. Tên của cậu là Marty Martyn, qua đời năm 1964.
Năm đó Martyn không thành công trên con đường diễn xuất nên đã chuyển sang làm người đại diện, không ngờ công việc lại thuận buồm xuôi gió và trở thành người đại diện nổi tiếng cho Hollywood, trải qua cuộc sống sinh hoạt giàu sang, ở nhà cao cấp, đi xe sang trọng, thường đi du lịch khắp thế giới và có vô số người đẹp vây quanh.
Tiến sĩ Tucker đã liên lạc với con gái của Martyn để hỏi về cuộc đời ông và so sánh với lời kể của Ryan ở hiện tại. Tiến sĩ nhận thấy rằng 55 năm đầu rất trùng hợp, đặc biệt là có một số chi tiết nhỏ mà không cho người ngoài biết. Ví dụ, Martyn thích ăn đồ Trung Quốc khi còn sống, và Ryan đã có thể sử dụng đũa một cách thuần thục khi đến nhà hàng Trung Quốc lần đầu tiên. Martyn mua một con chó nhỏ cho con gái khi cô ấy 6 tuổi, nhưng cô bé không thích nó.
Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Ryan một mực khẳng định rằng trong kiếp trước cậu đã chết ở tuổi 61, nhưng giấy chứng tử lại ghi rõ rằng Martyn đã chết ở tuổi 59. Tiến sĩ Tucker đã tìm thấy từ báo cáo điều tra dân số rằng Martyn sinh năm 1903 và mất 1964, đúng là 61 tuổi. Nếu Ryan không phải là Martyn thì vấn đề này thực sự không thể được đưa ra.
Tiến sĩ Tucker cũng sắp xếp cho con gái của Martin gặp Ryan. Khi Martin qua đời, con gái ông mới 8 tuổi, còn hiện tại bà 57 tuổi. Thật bất ngờ, dù chỉ nhìn thoáng qua, Ryan đã nhận ra con gái trong tiền kiếp của mình, nhưng cậu lại không thể chấp nhận sự thật rằng “bà lão” này chính là con gái ruột của mình ở kiếp trước. Cậu than thở về việc tại sao cô con gái không “đợi” cậu, sau đó cậu không muốn gặp lại con gái trong tiền kiếp khiến những người có mặt tại đó không khỏi sững sờ.
Điều thú vị là sau khi gặp con gái, Ryan không còn nhớ về quá khứ nữa. Về sau, khi có dịp trở lại ngôi nhà cũ trong tiền kiếp ở Los Angeles, Ryan đã chân thành nói với mẹ rằng cậu vẫn thích sống ở hiện tại. Sau đó, mẹ Cindy của cậu phát hiện ra rằng Ryan đã loại bỏ tất cả các đồ trang trí về Martyn trong phòng của mình, và thực sự nói lời tạm biệt với kiếp trước.
Ryan từng nói với mẹ rằng vào lúc trạng thái linh hồn cậu rời khỏi thể xác, cậu đã chọn cô làm mẹ của mình. Nhưng Cindy chỉ mong mỏi có một cô con gái, cho nên điều này khiến Ryan cảm thấy khó chịu trong một thời gian ngắn.
Có lẽ chính Martyn ở kiếp trước đã nhìn thấu sự trống trải đằng sau ánh hào quang và sự giàu có nên đã cân nhắc lựa chọn sinh ra trong một gia đình bình thường. Sau một phen dày vò bản thân, Ryan dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều này, buông xuống khát vọng cuộc sống giàu sang, và trở thành một cậu bé theo đuổi hạnh phúc dưới sự chăm sóc của cha mẹ.
Bài và ảnh: Video Epoch Times-San San biên dịch