Một người có số được định sẵn là sẽ phát tài, nhưng nếu như người đó chỉ ‘ngồi chơi xơi nước’ mà không chịu làm gì cả, thì cho dù thầy bói có bói chính xác thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thành hiện thực được…
Trong “Tục khách song nhàn thoại” của nhà văn Ngô Sí Xương thời nhà Thanh có một câu chuyện như sau: Ngày xưa có một thợ may tất (vớ), làm ăn buôn bán rất tốt, tiền vào như nước, đến lúc về già mới có được một đứa con trai, cho nên ông yêu quý cậu quý tử nhà mình như là bảo bối. Cậu ấm sắp tới hai mươi tuổi rồi mà ông vẫn không cho con mình học tay nghề. Bạn bè người thân đều khuyên ông, nhưng người thợ may đó nói: “Không sợ, có số cả rồi!” Thế là mọi người đều đùa vui, gọi con trai ông là “Công tử tất” (công tử vớ).
Lúc đó có một ông thầy chuyên dùng ngũ hành để bói toán, tên là Trương Thiết Khẩu, thầy bói này rất nổi tiếng, người thợ may tất kêu thầy bói xem số cho con trai mình. Trương Thiết Khẩu tính toán xong, nói: “Đây là một tướng mệnh đại phú đại quý! Đến năm 30 tuổi, sẽ có gia tài năm trăm vạn lượng. Tôi ở huyện này bói toán cho rất nhiều người rồi, không có người nào có số phú quý hơn con trai ông!”, nói xong thầy bói cố tình viết một tờ giấy bói đưa cho thợ may tất, thợ may tất vô cùng vui mừng. Về đến nhà, ông kêu vợ mình may một cái túi vải đẹp có thêu hoa, dùng để đựng tờ giấy bói đó, rồi treo cái túi trên ngực của đứa con trai, nói rằng: “đừng quên năm phát tài”, hơn nữa ông còn khoe khoang trước mặt bạn bè dòng họ, vì thế càng khiến con trai ông trở nên lười biếng hơn.
Sau khi người thợ may tất tổ chức đám cưới cho con trai mình xong, hai vợ chồng ông lần lượt qua đời. Lúc này “Công tử tất” không thể tự mình duy trì sản nghiệp của gia đình, cửa tiệm bán tất mà người cha để lại không lâu sau đã bị đám người làm hoặc lấy trộm, hoặc cướp bóc, toàn bộ đều mất sạch. Hai vợ chồng trẻ dần dần đến cơm cũng không có mà ăn, đành phải đi ra ngoài làm ăn xin. Lúc này “Công tử tất” chỉ còn duy nhất một hy vọng chính là mong đến lúc mình 30 tuổi thì có thể trở thành đại phú ông.
Đến năm công tử tất tròn 29 tuổi, thì gặp phải nạn đói, mọi người đều không được no bụng, thì còn ai chịu tiếp tế cho kẻ ăn xin chứ. Cuối cùng “Công tử tất” đã ngã bệnh tại một ngôi miếu hoang. Trước lúc chết, cậu vô cùng căm hận nói với vợ mình rằng: “Ta sắp không được rồi! Sở dĩ ta cái gì cũng không học, bị rơi vào bước đường ngày hôm nay đều là do Trương Thiết Khẩu hại ta hết! Nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp, không lo không có cuộc sống no ấm. Sau khi ta chết rồi, khi nàng khóc thương trước mặt người khác, chỉ cần nói nếu ai chịu bố thí quan tài mai táng ta, nàng sẽ gả cho người đó. Ta nghĩ, chắc chắn sẽ có người đồng ý thôi. Khi khâm liệm ta, nhất định phải bỏ tờ giấy bói đó vào trong quan tài, ta ở dưới âm tào địa phủ sẽ thưa kiện Trương Thiết Khẩu, để những kẻ tùy tiện bói toán cho người khác phải lấy đó làm bài học”. “Công tử tất” nói xong thì nhắm mắt xuôi tay. Người vợ nghe theo lời của cậu ta cải giá lấy chồng khác, và đem thi thể cậu ta đi chôn cất.
Linh hồn của “Công tử tất” gặp được Diêm La Vương, liền đem mọi oan ức đau khổ của mình nói hết với Diêm La Vương. Diêm La Vương lập tức kêu người đi bắt Trương Thiết Khẩu đến. Sau khi tra hỏi, Trương Thiết Khẩu nói: “Tiểu nhân xem bói trước giờ chưa bao giờ sai. Sợ là người cha nói không chính xác ngày tháng năm sinh của cậu ấy, đây không phải là lỗi của tiểu nhân”, Diêm La Vương kêu phán quan kiểm tra sổ sinh tử thì tra thấy vận mệnh của “Công tử tất” hoàn toàn trùng khớp với những gì viết trên tờ giấy bói.
Diêm La Vương lại hỏi phán quan: “Nếu đã như vậy, sự giàu có của cậu ta ở đâu hả?”, phán quan tra tìm sổ phú quý một lúc, rồi nói: “Cậu ta nên dựa vào buôn bán mà làm giàu. Khi cậu ta ra đời, đã đem tiền tài giao cho Thần Tài và Thần Thương rồi”. Diêm La Vương thả Trương Thiết Khẩu ra, lại ra lệnh cho quỷ sai đưa Thần Tài và Thần Thương đến công đường tra hỏi. Họ nói: “Đúng là có chuyện này, người nào đó sau hai mươi tuổi từng bước thành gia lập nghiệp. Nhưng chúng tôi đã tra rất kỹ trong 360 nghề mua bán, vốn dĩ không tra ra người này, số tiền đó không cách nào giao ra. E là cậu ta đã học sang văn học, vậy thì không phải do chúng tôi quyết định nữa rồi, chúng tôi vào ngày này tháng này năm này đã đem tiền của cậu ta chuyển giao cho Văn Đế rồi”.
Quỷ sai lại đưa “Công tử tất” đi đến Văn Xương Cung của Văn Đế. Một vị thần mặc áo màu đỏ nói: “Đúng là có chuyện này. Sau khi nhận được tiền, ta từng báo cáo lên Đế Quân, xin cho phép lấy ra mấy vạn lượng để cho cậu ta thi đỗ Tiến sĩ, sau đó được làm quan quản lý một phương, rồi đem số tiền còn lại trả hết cho cậu ra. Nhưng mà từ sau lần đó, trải qua nhiều lần thi cử, khôi tinh làm chủ trì khoa thi kiểm tra hết các trường thi lớn nhỏ ở hướng Nam Bắc cũng không tìm thấy tên cậu ta, chúng tôi sợ là cậu ta bỏ văn để học võ, cho nên vào ngày này tháng này năm này đã chuyển giao tiền cho Võ Đế rồi”.
Bọn họ lại đi đến chỗ của Quan Đế Quân. Chu Thương tướng quân đứng bên cạnh Quan Công nói: “Chuyện này không sai. Tôi phụng lệnh tuần tra hết các trường thi đấu võ, đều không có người này. Tôi sợ làm lỡ mất ngày phát tài của cậu ta, nên đã đem tiền giao cho Chuyển Luân Vương rồi”.
Bọn họ lại tiếp tục đi đến Thập Điện hỏi Chuyển Luân Vương. Chuyển Luân Vương kêu phán quan kiểm tra sổ đăng ký, rồi nói: “Có chuyện này. Bởi vì người này vừa không học văn vừa không tập võ, lại không học cách kinh doanh, không cách nào để đưa tiền cho cậu ta. Bất đắc dĩ, đành phải đem số tiền đó giao cho Thần Thổ Địa ở nơi đó đem chôn trong nhà cậu ra. Cậu ta chỉ cần đào đất lên là sẽ lấy được số tiền đó. Đến nay vẫn không có được tiền, chắc là lỗi của Thần Thổ Địa, xin đi hỏi Thần Thổ Địa đi”.
Diêm La Vương mời Thần Thổ Địa đến hỏi chuyện. Thần Thổ Địa nói: “Tiểu thần đúng là có nhận được số ngân lượng này. Biết được cậu ta đã lưu lạc vào trong một ngôi miếu hoang, nên đã chôn ngân lượng ở phía dưới bậc thềm trong miếu, nhưng cậu ta mãi không chịu đào đất, cũng chưa từng quét miếu… vậy nên tiểu thần đang nghĩ không biết phải làm sao. Nếu như bây giờ vị công tử này đã đến đây rồi, thì phải đem toàn bộ ngân lượng giao trả, tiểu thần không còn trách nhiệm gì nữa”.
Diêm La Vương nói: “Trên đời sao lại có người lười biếng đến thế cơ chứ? Đến thần cũng không cách nào giúp đỡ cho cậu ta, để cậu ta làm người thật sự là làm hại cậu ta rồi! Nhưng vì trên người cậu ta vẫn còn có phước của kiếp trước, nên cũng không thể lấy đi mất, đành phải cho cậu ta làm một con mèo của một gia đình giàu có. Vẫn được ngủ trên chiếc giường gỗ xinh đẹp, ăn thịt ăn cá, vốn dĩ không cần phải tốn chút sức lực nào, tiền của mà cậu ta nhìn thấy vẫn là trăm vạn ngàn vạn. Bởi vì làm người mà vô dụng thì chi bằng làm súc sinh”.
Theo Epochtimes-Châu Yến biên dịch