Câu chuyện này diễn ra vào thời Thế chiến thứ II, ngay trước lúc Đức quốc xã tiến hành cuộc thảm sát hàng loạt người Do Thái tại các trại tập trung của phát xít…
Khi đó, một sĩ quan Đức quốc xã bước ra, cầm cuốn Kinh Thánh ném xuống đất. Hắn đảo mắt nhìn nỗi hoảng sợ đang hiện rõ trên khuôn mặt của những nạn nhân người Do Thái và nói:
“Ai trong số các người muốn sống sót thì hãy nhổ nước bọt lên cuốn Kinh Thánh này rồi đứng vào hàng người được phép sống sót ở phía bên phải. Nếu muốn đứng vào chỗ người sẽ bị xử chết ở hàng bên trái thì không cần khạc nhổ lên cuốn sách này!”.
Một người đàn ông Do Thái đầu tiên bị tên lính Đức quốc xã gọi tên, người này đến chỗ cuốn Kinh Thánh rồi dang hai tay ra ôm cuốn sách vào ngực và tha thiết cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin tha thứ cho con, con là kẻ có tội”. Sau khi cầu nguyện, anh nhẹ nhàng đặt cuốn Kinh Thánh lại chỗ cũ, nhổ nước bọt lên, và đứng vào hàng người được sống ở bên phải theo đúng chỉ định của tên sĩ quan Đức quốc xã.
Tiếp theo – dù là phụ nữ hay nam giới, họ đều lặp lại hành động giống hệt như vậy, không có sai khác gì. Họ ôm Kinh Thánh trước ngực, sùng kính cầu nguyện rồi nhổ nước bọt lên cuốn sách và đứng vào hàng người được sống. Đám binh lính và sĩ quan Đức quốc xã đứng chứng kiến cảnh tượng này mà cảm thấy thích thú.
Lúc này, một bé gái 8 tuổi người Do Thái, tên Esther, đã đi xuyên qua đám đông tới thẳng vị trí trước mặt đám lính Đức quốc xã, cô bé cầm cuốn Kinh Thánh đầy nước bọt rồi lấy tóc lau sạch và dùng hai tay nâng cuốn sách lên trước trán cầu nguyện: “Lạy chúa, xin tha thứ cho họ, xin hãy nhận lấy linh hồn của con”. Sau đó, cô bé bước sang bên trái theo chỉ định của lính Đức quốc xã và đứng một mình trong hàng người chết.
Những người Do Thái tiếp theo lại tiếp tục khạc nhổ lên cuốn Kinh Thánh mà Esther vừa lau sạch, rồi tiếp tục đứng về hàng người sống.
Tiếp đó, một cậu bé 10 tuổi tên là David bước ra. Cậu học theo hành động của Esther, lấy mặt lau sạch nước bọt trên cuốn sách rồi thành kính cầu nguyện. Sau đó, cậu tiến đến bên Esther theo chỉ định của lính Đức quốc xã, David nắm chặt tay Esther và thì thầm: “Dưới Chúa, bạn không đơn độc”.
Giờ hành quyết đã đến, đám lính Đức quốc xã nói cười ầm ỹ và bắn điên cuồng vào hàng người Do Thái ‘chọn sống’ đang đứng ở phía hàng bên phải. Những người này tỏ ra tuyệt vọng ngã xuống đất với vẻ mặt méo mó. Sau đó, một tên lính Đức bước đến chỗ Esther và David, hắn giơ tay lên trán tỏ ý thành kính. Và rồi… tiếng súng vang lên, Esther cùng David nắm chặt tay nhau mỉm cười ngã xuống vũng máu.
Đây đúng là câu chuyện làm rung động tâm hồn người đọc. Khi đối mặt với thế lực xấu xa tà ác, nếu đã không thể sống thì dù có thỏa hiệp cũng không tránh khỏi cái chết. Người ta có thể không lựa chọn được giữa sống và chết nhưng lại có thể chọn được cách chết như thế nào. Người chọn thỏa hiệp thì chết một cách hèn nhát; còn người giữ vững đức tin, không chịu khuất nhục thì sẽ chết giống như một anh hùng. Và lẽ dĩ nhiên, nếu có trở về Thiên Đàng, họ sẽ chắp tay và mỉm cười trước Chúa.
Theo Vision Times-San San biên dịc