Nỗi sợ thất bại
Một sai lầm của con người
Phan Đăng Media
Thật “xui xẻo” khi nhấp chuột vào trang web này, bạn đụng ngay vào hai từ thất bại. Như được lập trình từ trước, con người luôn mang trong mình một nỗi sợ thất bại đến khôn cùng. Nhưng, mỉa mai thay, những thành công của thế giới con người hôm nay là kết quả của hàng tỷ lần… thất bại.
Thất bại và điều gì sẽ đến?
Sự trừng phạt, đó là điều chắc chắn!
Khi thất bại, có nhiều thứ bạn không nên mong đợi. Chẳng hạn như đừng mong người khác tán dương bạn vì bạn thất bại. Đừng mong tất cả những “bạn bè” của bạn vẫn ở bên bạn. Đừng mong vẫn được sống trong cảnh sang trọng mà trước đây bạn đã từng sống. Đừng trông mong có được sự ủng hộ tinh thần từ mọi người. Đừng mong đợi có người cho bạn mượn thêm tiền để bạn vượt qua khó khăn. Đừng mong chờ ngân hàng cho bạn vay thêm một khoản tiền nào nữa. Đừng mong bạn gái hay vợ con của bạn sẽ đối xử với bạn như trước đây. Thậm chí đừng mong đợi bất cứ thành viên nào trong gia đình bạn sẽ hiểu bạn. Đừng mong ăn ngon ngủ yên. Đừng mong đợi bạn vẫn sẽ thích đi ra ngoài và gặp gỡ mọi người.
Thật là một viễn cảnh vô cùng u ám, đúng không? Và đó chẳng phải là điều tôi tự vẽ ra. Đó là sự thật vẫn hằng ngày diễn ra trên trái đất này, như thể đó là phần thưởng cho người chiến thắng và là hình phạt dành cho người thất bại.
Nhớ lại lần thất bại nặng nề đầu tiên trong đời, tôi đã phải bán hết đi tất cả những cái gì có thể bán để lấy tiền trả nợ. Tôi phải ăn bánh mì khô và mì gói từ ngày này sang ngày khác. Tôi phải ăn nhờ ở đậu khắp nơi. Nhiều bạn bè của tôi bỗng dưng mất tăm. Và anh em, những người mà tôi đã có thời cưu mang, bảo bọc, bỗng quay ra xỉa xói. Rồi quay lưng, ngoảnh mặt, bôi nhọ nói xấu sau lưng tôi. Nợ nần liên tục bủa vây. Và cuối cùng, hầu như chỉ 6 tháng sau, cô bạn gái tôi đã rời bỏ tôi. Tiền bạc của tôi cạn kiệt dần và tất cả những điều tồi tệ dường như đã xảy ra cùng lúc. Nói thật với các bạn, tôi gần như đã chết.
Vâng, thất bại nghĩa là khổ đau, là cô đơn tủi nhục, là chẳng ai mong muốn cả. Vậy nhưng, nếu thành công chẳng phải là đặc quyền của bất kỳ ai thì thất bại cũng chẳng phải là đòn trừng phạt cho riêng một lớp người nào đó
Khi cầm trên tay chai nước Pepsi với vị ngon đặc trưng của nó, hẳn mọi người đều biết, đây là một trong những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới, và hàng chục vạn con người đang sống nhờ vào nó. Thế nhưng, ít ai biết được rằng, trước khi đứng vững trên thị trường để có ngày hôm nay, Pepsi Coca đã phải tuyên bố phá sản đến 3 lần, vào các năm 1923,1925 và 1931. Và trong những ngày như thế, những ông chủ của Pepsi đã cơ cực biết dường nào.
Trước khi gầy dựng lên đế chế Good Year với sản phẩm vỏ lốp ô tô tốt hàng đầu thế giới, ít ai biết được rằng vào năm 1934, ông chủ Charles Good Year đã phải vào tù vì nợ nần bởi các vụ đầu tư kinh doanh thất bại. Và trong con mắt của người đời lúc ấy “ nếu nhìn thấy một người đàn ông với một chiếc áo cao su Ấn Độ, đôi giày cao su Ấn Độ và một cái túi tiền cao su Ấn Độ, không có xu nào trong ấy- đó chính là “Charles Good Year” . Có ai biết được rằng, ngày xưa, để duy trì được nhà máy của mình, một trong những người con vĩ đại nhất của đất nước Nhật Bản, Soichiro Honda đã phải cầm cố tất cả những gì có thể, kể cả đồ nữ trang của vợ mình. Và trước khi chiếc Honda Cup ra đời, ông đã cặm cụi viết tới 18000 bức thư gửi 18000 người có xe đạp ở nước Nhật, mời họ ứng tiền trước để gắn máy cho xe, bởi ông không còn một đồng nào nữa.
Vâng! tù tội, nợ nần, phá sản… tất cả đều có thể xảy ra, không chừa bất kỳ ai trên con đường lập nghiệp. Và bởi vậy, từ đời này sang đời khác, từ kiếp này sang kiếp khác, con người luôn mang trong mình một nỗi sợ thất bại đến khôn cùng. Nó ám ảnh mọi người như nỗi sợ quỷ ma, dẫu cả đời mình chẳng ai nhìn thấy quỷ ma đâu cả. Đó là nỗi ám ảnh mơ hồ của thế giới chúng ta.
Người Texas (Mỹ ) có một câu nói nổi tiếng: “Mọi người đều muốn được lên thiên đàng nhưng không ai muốn chết”. Mọi người đều mơ được trở nên giàu có nhưng rất sợ phải mất tiền. Chính bởi điều này mà một giáo sư tâm lý người Mỹ đã phải thốt lên: “ Chẳng cuộc sống nào bi thảm hơn so với cuộc sống của một người chỉ biết dung dưỡng những ước mơ, tham vọng, luôn luôn chỉ biết mong ước và hy vọng mà chẳng hề cho nó có cơ hội để biến thành hiện thực. Chúng ta dung dưỡng giấc mơ lập lòe nhưng lại chẳng bao giờ cho nó cơ hội bùng cháy thành ngọn lửa lớn. Chúng ta mơ mộng nhưng lại chẳng hề dám, không bao giờ sẵn sàng để nói rằng “tôi có thể”, không bao giờ dám nghĩ đến một ngày nào đó ước mơ của mình sẽ trở thành sự thật”. Tóm lại, chúng ta sợ những thất bại mà chúng ta có thể nghĩ ra. Thế nhưng chúng ta quên mất rằng, không thử, làm sao bạn có thể biết được bạn có làm được hay không. Làm sao bạn có thể biết được rằng mình có thể vẽ tranh được hay không, mình có thể tham gia ngành nghề kinh doanh đó được hay không, mình có thể bán được chiếc máy hút bụi đó hay không, mình có thể có được bằng cấp đó hay không, mình có thể thắng trò chơi đó hay không, mình có thể đảm trách văn phòng đó được hay không, – trừ khi bạn thử nó.
Chúng ta sợ, chúng ta hoài nghi và… đến lượt nó, nỗi sợ, sự hoài nghi trở lại ám ảnh xã hội loài người. Nếu bạn hỏi rằng tại sao nhiều người lại để cho giấc mơ của mình chết mà chưa từng được sống một lần? Lý do lớn nhất, tôi nghĩ thế, chính là thái độ mỉa mai và hoài nghi từ người khác. Người khác ở đây không phải là kẻ thù của chúng ta – họ là những người bạn, thậm chí là những thành viên trong gia đình chúng ta. Kẻ thù của chúng ta thường chẳng gây hại gì nhiều cho chúng ta được; thường thì chúng ta có thể kiểm soát được họ chỉ với một ít phiền phức mà thôi. Nhưng bạn bè của chúng ta – nếu họ là những người hay nói lời cay độc, họ sẽ liên tục thoi mạnh vào giấc mơ của chúng ta cùng với nụ cười mỉa mai – bạn bè của chúng ta có thể giết chết chúng ta!
Một người hào hứng khi nhận được một công việc mới. Anh ta nhận thấy cơ hội có thể kiếm tiền, thực hiện một công việc ý nghĩa, sống cùng với thử thách; trái tim già nua của anh ta bắt đầu đập mạnh và sự hăng hái trong anh ta bắt đầu dâng trào và anh ta cảm thấy mình đã sẵn sàng đón nhận viễn cảnh tươi đẹp này. Nhưng vào một chiều nọ khi anh ta nói với hàng xóm của mình về điều này, anh ta nhận được một nụ cười chế giễu, nụ cười này nói rằng, “Anh không làm được việc đó đâu”, rồi thì danh sách của hàng tá khó khăn rắc rối và chướng ngại, và từ đó xuất hiện năm mươi lý do tại sao anh ta sẽ không làm được việc đó và tốt hơn hết anh ta nên yên vị với thực trạng của mình.
Nhiệt huyết trong anh ta hạ thấp xuống nhanh chóng và chỉ còn là con số không. Anh ta quay trở về nhà giống như một con chó con bị đánh mắng với chiếc đuôi kéo lê trên mặt đất, và tất cả ngọn lửa tự tin trong anh ta tắt rụi. Anh ta bắt đầu tự bình luận về chính mình. Lúc này đây, anh ta liên tục suy nghĩ về tất cả những lý do mà anh không thể làm được điều đó, thay vì suy nghĩ về những lý do mà anh có thể làm được. Anh ta liên tục đọc bài diễn văn chỉ trích mình. Anh ta tự nhạo báng chính mình. Anh ta tự cười vào những giấc mơ của mình. Những người bạn như thế có thể gây hại cho chúng ta nhiều hơn cả một tá kẻ thù của chúng ta. (Xin xem thêm bài: “Đừng tin họ”).
Một người phụ nữ trẻ làm công việc nội trợ, cô ta quyết định học cách đan len nhờ đó mà cô ta có thể đan áo len, khăn phủ giường, và tất cả những thứ đại loại như thế. Cô ta mua một cuốn sách hướng dẫn, kim chỉ, và cô ta bắt đầu học những bước cơ bản nhất. Trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh của những chiếc áo len tuyệt đẹp đầy màu sắc. Rồi khi chồng cô ta đi làm về. Anh ta nói với cô về những khó khăn của việc đan len, anh ta nói rằng việc này rất khó khăn, rằng cô ta phải thực hành nhiều năm trời thì mới có thể trở thành một người đan len thành thạo. Anh ta nói rằng đã có rất nhiều người làm thử công việc này để rồi cuối cùng cũng phải bỏ cuộc. Anh ta trao cho cô một nụ cười kẻ cả, nụ cười đó như muốn nói rằng, “Em sẽ không bao giờ học được cách đan len thành thạo đâu, người em đáng thương ạ”. Và trước khi anh ta rời khỏi phòng thì cô ta đã bị tác động bởi những lời chỉ trích cay độc của anh ta hơn là bởi niềm tin của mình.
Cứ thế, cứ thế.. người khác mỉa mai, hoài nghi bạn, và rồi, đến lượt mình, bạn lại mỉa mai người khác nữa. Chúng ta cùng kéo nhau lùi lại.
Những ám ảnh của thất bại, những hoài nghi yếm thế của thế giới quanh ta, rốt cục, đã biến chúng ta thành những kẻ có tư duy yếm thế. “Con chim bị đạn sợ cành cây cong” đã đúng cho tất cả. Chúng ta sợ mình kém cỏi, sợ mình không đủ thông minh để làm điều đó. Thậm chí, nếu có thêm chút tuổi, chúng ta còn sợ rằng mình không đủ sức khỏe để làm, sợ mình… già quá. Mặc dù, ai cũng biết rằng “bạn thông minh đến mức nào không quan trọng, điều quan trọng là bạn biết sử dụng khối óc của mình như thế nào( Xin xem thêm bài: “Tài năng, số mệnh, may rủi - điều gì giúp bạn thành công?”).
Liệu có quá già để thành công? Liệu có trễ quá không để có thể thành công. Nếu bạn cảm thấy mình già rồi, tại sao không kéo dài cuộc sống một cách lành mạnh hơn? Nếu bây giờ bạn đã ngoài 50 tuổi và cảm thấy mình có thể sống đến ngoài 80 tuổi, tại sao không nghĩ rằng bạn còn hơn 30 năm để sống, nghĩa là bạn còn khá hơn nhiều những người mới 40 tuổi nhưng chỉ sống được đến 60 tuổi. Hãy suy ngẫm về điều này, bạn còn khá hơn so với khối bạn trẻ hơn bạn đấy.
Người đoạt giải Nobel, bác sĩ Alexis Carrel, đã chứng minh một học thuyết.: Nếu chúng ta có thể giữ cho cơ thể mình khỏi các “rác rưởi”, chúng ta có thể sống rất lâu. Ông đã lấy một số mô của gà( sinh vật thường chỉ sống đến 11 năm tuổi) và giữ cho các tế bào của chúng sống một cách hết sức đơn giản bằng cách loại bỏ các chất thải của chính chúng và bằng việc cung cấp cho chúng các dinh dưỡng cần thiết. Các tế bào này được nuôi sống đến 34 năm. Lúc đó, thí nghiệm kết thúc vì người ta nhận thấy rằng nếu tiếp tục nuôi, chúng sẽ sống mãi.
Ở đây, tôi không có ý viết về trường thọ. Điều tôi thật sự muốn đề cập là: Với lối sống thích hợp, thực phẩm thích hợp, nguồn nước thích hợp, bài tập thích hợp, ánh nắng thích hợp và sự thanh thản trong tâm hồn, chúng ta thực sự có thể kéo dài cuộc sống của mình trên trái đất này.
Nếu phân tích kỹ lưỡng từ ngày ta sinh ra cho đến khi ta 10 tuổi, ta vẫn còn phụ thuộc rất nhiều vào Mẹ. Ta tự mình làm được chẳng bao nhiêu. Cho đến năm 20 tuổi, phần lớn thời gian ta giành để học ở trường. Từ 20 đến 30 tuổi, ta chỉ mới bắt đầu có những kinh nghiệm trong cuộc sống. Từ 30 đến 40 tuổi, ta bắt đầu có một số hiểu biết, kinh nghiệm và vốn kỹ năng. Ta cũng bắt đầu biết cách tích lũy một ít vốn liếng. Thật ra, giai đoạn đầu đời của con người bắt đầu sau tuổi 40. Vì vậy, chưa thành công trong khoảng 40 đến 50 tuổi là điều rất bình thường, bởi vì chúng ta đang dấn thân vào giai đoạn mò mẫm. Vì thế, đừng coi trọng tất cả các thất bại trong thời kỳ này. Hãy ghi nhớ rằng, nếu bạn có thể sống đến 80 tuổi, bạn có đến 40 năm của giai đoạn đầu đời.
Nếu bạn nghĩ tôi đang đùa, có lẽ cuộc khảo sát dưới đây sẽ làm bạn nghĩ khác đi.
Người ta chọn ra khoảng 400 cái tên của những người nổi tiếng nhất trong các thời đại từ tất cả các lĩnh vực hoạt động. Bên cạnh họ tên của mỗi người có ghi rõ công việc hay thành tựu vĩ đại nhất mà người đó đã đạt được. Sau đó, danh sách này được đưa cho các nhà phê bình xem xét để lấy ý kiến của họ về việc làm vĩ đại nhất của mỗi người. Thời gian thực hiện công việc được ghi sau họ tên và vì thế tuổi được xác định căn cứ vào lúc cá nhân ấy đang ở vào đỉnh cao của mình. Sau đó, bản danh sách được sắp xếp theo thập niên.
Người ta đã khám phá ra rằng:
-Nhóm người ở độ tuổi giữa 60 và 70 có đến 35% thành tựu vĩ đại nhất thế giới.
-Nhóm giữa độ tuổi 70 và 80 có 23% thành tựu
-Trong những năm sau 80 tuổi, con số này là 8%.
Nói cách khác, 66% thành tựu vĩ đại của thế giới đều được thực hiện bởi những người đã qua tuổi 60, và tỉ lệ cao nhất trong 35% thuộc nhóm “thất thập”.
Con số thống kê về các giai đoạn đời sống khác cũng rất thú vị.
Giữa độ tuổi 50 và 60 có 25% thành tựu vĩ đại. Giữa độ tuổi 40 và 50 là 10%. Và một con số không đáng kể khoảng 1% dưới 40 tuổi.
Bởi vậy, nếu hiện tại bạn đã 40 tuổi hay hơn 40 tuổi, thậm chí là ở tuổi 50, hãy cám ơn Thượng Đế về điều đó và đừng quên, dù chỉ là một khắc, rằng bạn đang bước vào giai đoạn của những thành tựu vĩ đại nhất của mình. Và nếu bạn chưa thành công ở lứa tuổi này, đó cũng là điều dễ hiểu.
Rõ ràng là chẳng có gì quá nghiêm trọng. Nhưng tiếc thay chúng ta vẫn sợ: Sự sợ hãi đã kéo chúng ta mãi nằm yên trên mặt đất mà chẳng có cơ hội để cất cánh bay lên. Và bởi vậy, để sống, chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất: Tìm Kiếm Việc Làm. Việc làm trở thành nỗi lo lớn nhất của cả xã hội loài người. Ở trường sinh viên học sinh bị gây sức ép phải đạt điểm cao để có thể kiếm được việc làm. Các bậc phụ huynh gửi con mình đến lớp học thêm để chúng học giỏi hơn nhằm kiếm được việc làm tốt hơn. Nhiều bậc cha mẹ kể với tôi rằng họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc cho con đi học thêm. Nếu không, con họ sẽ không theo kịp những học sinh khác vì tất cả đều đổ xô đi học thêm. Xu hướng chung tiến xa tới mức người nào không có việc làm hoặc tạm thời bị thất nghiệp đều bị khinh miệt. Các phụ huynh bởi vậy đã gây áp lực lên đứa con đang quanh quẩn trong nhà vì không tìm được việc làm. Và cô gái hay chàng trai tội nghiệp ấy buộc phải chấp nhận bất cứ việc gì họ có thể vớ được.
Mục đích của giáo dục là gì? Với tôi, giáo dục là dạy con người khả năng để phát huy điểm nổi bật nhất và phát triển tiềm năng lớn nhất của mình.
Thế nhưng hình như mục đích hiện nay chỉ để xin được việc làm, tìm được một việc để làm. Việc làm! Việc làm! Việc làm! Bất kể nó là loại công việc gì, bất kể người đó có thích công việc đó hay không, miễn là có được việc làm.
Điều này dẫn đến mặt trái của vấn đề, đó là khi một người có được việc làm rồi, anh ta lại sợ mất việc. Sợ đến nỗi theo như tôi biết, nhiều bạn bè tôi cũng như nhiều người sa lầy trong công việc. Họ muốn thoát ra nhưng không hề dám.
Ai trong chúng ta cũng đều biết, tất cả tinh hoa của xã hội loài người đều được tìm thấy ở các trường đại học. Nhưng mọi việc diễn biến như thế nào mà đại đa số bộ óc xuất sắc của chúng ta lại phục vụ cho những người thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy cánh cửa đại học? Khi phân tích điều này bạn sẽ nhận ra rằng hoàn toàn không có điều gì đáng ngạc nhiên cả. Tất cả các trường học của chúng ta đều đào tạo sinh viên thanh niên theo một chuyên môn nào đó, biến họ thành cỗ máy làm việc cho một mắt xích nào đó trong cả dây chuyền làm việc của xã hội loài người. Chính kiểu đào tạo này chỉ biến họ thành những chuyên viên, thành những ốc- vít, thành một bộ phận. Họ không thể thành một cỗ máy hay một dây chuyền hoàn chỉnh. Nói tóm lại, họ chỉ biết tìm việc làm chứ không thể tự mình làm việc.
Thế nhưng, nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm kiếm việc làm thì ai sẽ là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng: những con người nghèo túng của xã hội chúng ta, những người không có tiền phải bỏ học giữa chứng, những người không có cơ hội bước vào ngưỡng cửa đại học, không có quyền chọn lựa. Họ “buộc” phải trở thành những nhà quản lý doanh nghiệp, nhà tư bản công nghiệp, những người tạo việc làm. Họ không cạnh tranh nổi trên thị trường lao động, nơi mà tất cả mọi người đều phải là những người chuyên nghiệp. Họ không thể tự tìm cho mình một công việc tốt.
Có lẽ đây là lý do tại sao ta nghe thấy nhiều câu chuyện thành công của một người bỏ học giữa chừng trở thành một nhà tư bản công nghiệp. Làm thế nào một chàng trai nông dân dựng nên một đế chế? Tại sao những người tốt nghiệp đại học lại không làm được điều đó? Như ta đã nói trước đây, họ có việc làm “cao quý”, thoải mái nên sợ mất nó. Họ cũng sợ mất sự an toàn. (An toàn nghĩa là không mạo hiểm, không đổi khác, nghĩa là trước sao sau vậy. An toàn nghĩa là “có sao ăn vậy”, “ba cọc ba đồng”). Điều này đã giúp chúng ta giải thích được vì sao trong xã hội loài người , người nghèo vẫn chiếm số đông. (Xin xem thêm bài: “Câu chuyện về thói quen”)
Giá trị của thất bại
Tôi muốn chia sẻ với các bạn câu chuyện về loài bướm đêm “Hoàng đế”. Như tên gọi, bướm đêm Hoàng đế là loài bướm uy nghi nhất trong các loài bướm. Khi bay, nó sải đôi cánh rộng rực rỡ sắc màu uy nghi lộng lẫy. Trước khi thành một con bướm trưởng thành, nó phải trải qua giai đoạn nhộng, trong một cái kén. Điều thú vị nhất về cái kén của bướm Hoàng đế chính là ở chỗ miệng kén của nó rất hẹp. Để thành bướm, nhộng bướm đêm Hoàng đế buộc phải thu mình, ép chặt thân mình lại sao cho có thể chui qua khỏi cái miệng kén bé tí ấy. Một ngày nọ, khi quan sát một con nhộng đáng thương đang cố gắng hết sức để len ra khỏi cái kén, một nhà khoa học “tốt bụng” đã quyết định giúp đỡ nó bằng cách dùng con dao mổ rạch miệng kén cho rộng để nó chui ra được dễ dàng hơn. Quả thật, con nhộng đã chui ra khỏi kén một cách dễ dàng mà không phí nhiều công sức, nhưng con nhộng tội nghiệp ấy đã không thể bay lên khi rời khỏi kén. Nó chỉ biết trườn trên mặt đất. Vài ngày sau, nó chết lúc đang cố trườn trên mặt đất thay vì sống hết cuộc đời bay lượn trên không trung với đôi cánh uy nghi của mình
Đã quá muộn màng khi khám phá ra rằng, suốt quá trình ép chặt cơ thể như thế, một chất dịch sẽ được tiêm vào các gân cánh của nó và làm cho nó bay lên được một khi đã thoát ra khỏi kén”.
Bướm Hoàng đế chỉ trở thành “Hoàng Đế” sau khi đã ép mình, vật lộn với đớn đau để chui qua lỗ kén. Chỉ có gồng mình vượt qua khủng hoảng, phẩm chất vĩ nhân trong bạn mới lộ ra ngoài.
Đó cũng là câu chuyện về cuộc đời của nhà tỷ phú nổi tiếng Thái Lan, ông chủ tập đoàn Amata, cũng là chủ nhân của khu công nghiệp Amata tại tỉnh Đồng Nai, ông Vikrom Krommadit. Ông kể: “ Cơn bão tài chính “Tom Yam Kung” xảy ra vào năm 1997, chỉ sau một năm Amata đã mắc nợ hơn 4 tỷ bạt, nợ ngoại tệ 20 triệu USD; nhà máy điện Amata Power nợ 150 triệu USD và hơn 2 tỷ bạt, nợ cá nhân tôi 500 triệu bạt, trong khi đó đất khu công nghiệp không ai mua, tình cảnh thật khốn đốn.
Tôi đã kiểm soát chặt chẽ mọi chi tiêu và đình chỉ các hạng mục xây dựng trong khu công nghiệp, chỉ làm những cái thật cần thiết để duy trì hoạt động, như duy tu bảo dưỡng. Hàng tháng công ty chỉ chi ra mà không có thu vào, giống như máu chảy mà không cầm được. Lúc đó tôi đành tạm đình chỉ thanh toán tiền nợ các nhà thầu xây dựng, chỉ có lương nhân viên là vẫn bảo đảm trả đều hàng tháng.
Tiếp theo, chúng tôi phải hạ mức lương, bắt đầu mức cao nhất là tôi 30%, rồi giảm dần xuống mức thấp nhất là 5%, trừ những nhân viên có mức lương dưới 10.000 bạt không bị hạ lương. Ông Chavalit (một cổ đông của tôi) phải ký cả sec cá nhân rút tiền trả tiền lương cho nhân viên. Hai chúng tôi không nhận lương suốt 6 tháng. Trước tình cảnh đó, tôi vốn dĩ là người nhạy bén, phản ứng nhanh cũng trở nên chậm chạp, chưa biết xoay xở ra sao. Làm thế nào khác được trước tình cảnh cả nước (giống như một đại gia đình) đang bị lâm nguy, đứng trước nguy cơ phá sản, bốn phương tám hướng đều mù mịt.
Tôi gọi điện cho ông Nitporn, Công ty Italian – Thai, nói rằng khoản chi phí xây dựng gần 500 triệu bạt mà Amata còn nợ bên đó, có lẽ tôi không còn khả năng thanh toán nữa, họ có thể lấy đất trừ vào nợ, vì Amata sắp bị phá sản, nếu may mắn thì sau này hai bên tiếp tục làm ăn với nhau. Không chỉ riêng tôi, lúc đó hình như ai cũng xuống tinh thần, mất ăn mất ngủ không còn tỉnh táo.
Cứ mỗi lần tôi tham dự buổi giao lưu tiệc tùng nào gặp bà Chada, lãnh đạo Ngân hàng Nông nghiệp Thái Lan, là bà đều nhắc tôi trả tiền lãi vay của ngân hàng. Nếu bà biết rằng tôi phải chạy vạy vay nóng với lãi suất 20% để thanh toán tiền lương cho nhân viên hàng tháng, chắc bà sẽ thông cảm với tôi hơn.
Tôi nói với các chủ nợ ngân hàng rằng đừng lo lắng, đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dần dần trả nợ cả vốn lẫn lãi cho mọi người khi tình hình được cải thiện, tôi sẽ chẳng trốn đi đâu cả, trừ phi tôi chết, vì Amata là ngôi nhà do tôi xây dựng nên. Tôi là người luôn luôn trung thực với bản thân, với công ty, với mọi đối tác, và tất cả những người có liên quan…nên khi nói tới mức đó thì không còn nhà ngân hàng nào nỡ lòng gọi điện thoại đòi nợ nữa.
Không chỉ có vậy, một số công ty tài chính bị phá sản đã kéo theo các chứng thư trước bạ đất đai của Amata. Khi đó chính phủ chủ trương bán nợ cho một số quỹ đầu tư để xử lý nợ nên tôi không biết tài sản của công ty nằm ở đâu, trong khi tiền mặt thì không có. Tôi phải đem sec đổi lấy tiền mặt với một số bạn thân với lãi suất “hữu nghị” là 2% (lúc đó vay tiền ngân hàng rất khó, vì bản thân ngân hàng cũng đang lao đao, hàng loạt công ty tài chính bị phá sản với số lượng lớn chưa từng có, Chỉ trừ Ngân hàng Nông nghiệp Thái Lan vẫn trung thành, không bỏ chúng tôi trong lúc khó khăn mà còn cho tôi vay thêm 60 triệu bạt).
Tôi biết ơn ông Sombat Panicheva, trong lúc khó khăn đó đã cho tôi vay tiền của cá nhân ông 30 triệu bạt để đáo hạn nợ tại ngân hàng SinAsia, mặc dù ông cũng đang rất chật vật. Nếu không được ông giúp đỡ thì cổ phần của tôi có lẽ đã bị tịch thu rồi”.
“Tôi phải cố gắng chịu đựng gian khổ thiếu thốn, chống chọi với những khó khăn đó suốt ba năm ròng cho đến ngày trời quang mây tạnh trở lại”. – Ông chủ Amata nhớ lại.
Chính nhờ sự tôi luyện trong giai đoạn khó khăn này mà 9 năm sau đó, Amata khá dễ dàng vượt qua cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới năm 2009 do sự sụp đổ của thị trường bất động sản bong bóng tại Mỹ.
Bản lý lịch của một người thất bại:
-22 tuổi: Buôn bán thất bại
-23 tuổi: Tranh cử nghị sĩ bang thất bại
-24 tuổi: Kinh doanh lại thua lổ
-25 tuổi: Tranh cử nghị sĩ bang
-26 tuổi: Người yêu mất
-27 tuổi: Tinh thần suy sụp
-29 tuổi: Tranh cử chủ tịch nghị viên bang thất bại
-31 tuổi: Tranh cử tuyển chọn đại biểu nhân dân
-34 tuổi: Tranh cử nghị sĩ QH thất bại
-37 tuổi: Tranh cử nghị sĩ QH
-39 tuổi: Tranh cử liên nhiệm kỳ nghị sĩ QH thất bại
-46 tuổi: Tranh cử Ban tham mưu QH thất bại
-47 tuổi: Tranh cử phó tổng thống thất bại
-49 tuổi: Tranh cử Ban tham mưu QH lại thất bại
-51 tuổi: Trúng cử Tổng thống Mỹ
Đó là bản lý lịch của Tổng thống Abraham Lincon, một trong những Tổng thống vĩ đại nhất của nước Mỹ.
Bản lý lịch thất bại của Tổng thống Lincon giúp chúng ta nhớ lại cuộc đời của một trong những người con vĩ đại nhất của đất nước xứ Kim chi: Tỷ phú Chung Ju yung, người sáng lập Tập đoàn Hyundai, Hàn Quốc.
“Là con của một người nông dân yêu đất như mọi người nông dân trên trái đất này, ngay từ nhỏ, Chung Ju Yung bị cha ông “định vị” cho nghề làm ruộng. Không chấp nhận cuộc sống “gia truyền” đó, ông đã 3 lần trốn khỏi nhà và cả 3 lần ông đều thất bại, bị cha bắt trở lại . Mãi đến lần thứ 4, ông mới trở thành “công dân” của thành phồ Seoul, làm công cho một cửa hàng bán gạo. Sau 4 năm làm công, nhờ siêng năng, thật thà và một chút may mắn, ông trở thành ông chủ của cửa hàng gạo. Thế nhưng công việc đang thuận buồm xuôi gió, do chiến tranh và biến động chính trị, cửa hàng gạo của ông bị buộc phải đóng cửa. Vậy là lần thứ 4, ông phải quay trở lại quê nhà, tiếp tục “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”.
Một năm sau, với sự giới thiệu của bạn bè, anh trở lại Seoul, vay mượn tiền để nhận chuyển giao một xưởng sửa chữa ô tô để làm ông chủ. Thế nhưng, dường như số mệnh chưa cho phép ông ngẩng đầu lên được. Khi công việc mới bắt đầu trôi chảy thì vào một buổi sáng, sau 25 ngày xưởng khai trương, do sơ suất của một công nhân, xưởng của ông bốc cháy. Không chỉ tài sản của xưởng bị thiêu rụi mà nhiều chiếc
Thế nhưng như để thách thức số phận, ông tiếp tục vay mượn để mở lại xưởng của mình. Thế rồi khi xưởng mới được dựng lên, ông lại phải đối đầu với thử thách khác có phần nghiệt ngã hơn: Đồn công an buộc ông phải đóng cửa xưởng, vì mảnh đất mà ông xây dựng xưởng không hề được phép của chính quyền. “Nếu phải dỡ xưởng, tôi chỉ còn nước về quê cạp đất. Bởi vậy bằng mọi giá tôi phải giữ lại xưởng này”- ông nhớ lại. Để có thể thuyết phục trưởng đồn cảnh sát địa phương, trong suốt ba mươi ngày, cứ đúng 6 giờ sáng, bất kể trời mưa hay nắng ông đều có mặt trước cửa nhà vị Trưởng đồn để cầu xin ông ấy bỏ qua, nhưng đều bị từ chối. Lúc này ông mới 25 tuổi. Thế rồi đến ngày thứ 30 ông ấy đầu hàng. “Tôi thua rồi. Lẽ ra tôi phải bắt anh, nhưng làm sao có thể bắt được người mà sáng nào cũng đến trước cửa nhà mình - vị cảnh sát trưởng nói.


.jpg)

.jpg)
Tin cùng chủ đề
- Người xưa bảo “vật cùng tất phản”. Người nay: Cuộc đời bí bách đến đâu rồi cũng có lối thoát(22.2.2019) Không phải lúc nào một điều tồi tệ cũng được tiếp nối bởi một điều tồi tệ khác....
- Câu chuyện giữa rừng tre và người đàn ông đau khổ đi tìm được nghị lực sống(21.2.2019) Nếu bạn cần một chút cảm hứng, hay đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, hãy xem câu chuyện...
- Bài học đầu tiên dạy trẻ là bài học về…thất bại. Và bởi vậy, đất nước này mãi thành công(19.2.2019) Đó là Phần Lan, một đất nước vùng Bắc Âu quanh năm lạnh lẽo. Khác với chúng ta luôn...
- Biến căng thẳng thành cơ hội thành công: Nói cũng dễ như…làm, nếu biết 7 chiến lược này(16.2.2019) Căng thẳng là một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Nó khiến con người cảm...
- Biết để đừng bỏ lỡ: Ba tố chất của một người có khả năng làm được việc lớn(15.2.2019) Trong các quân sự gia nổi danh thời cổ đại, có lẽ Tôn Tẫn – danh tướng thời Chiến...
- Để tránh đi vào vết xe đổ, bạn nên biết: Ba bước để làm nên thành công của một startup(12.2.2019) Một doanh nghiệp cần phải linh hoạt, có khả năng thích ứng, bắt kịp xu thế và luôn sẵn...
- 4 câu chuyện có thật, truyền cảm hứng cho những ai tin rằng: Không bao giờ quá muộn để ‘bắt đầu’(11.2.2019) Dù bạn là ai đi chăng nữa, nếu cảm thấy cuộc đời đang buồn chán, hãy dành thời gian...
- Tại sao sói lại đáng sợ hơn cả sư tử, hổ báo? Và tại sao chúng ta không…học nó?(9.2.2019) Không quá mạnh mẽ, không quá phô trương nhưng loài sói vẫn luôn tồn tại vô cùng khôn ngoan,...
- Phải làm sao khi bạn luôn cảm thấy mình là một kẻ thất bại?(2.2.2019) Tôi chưa bao giờ dạy ai cả, nhưng vì có thừa thời gian và nhẵn túi, tôi đồng ý. Gia đình...
- Thất bại, thất bại gấp 2 lần để thành công: Một lời khuyên nghe đến rùng mình, nhưng…thật đấy.(29.1.2019) Bạn có muốn sở hữu công thức để thành công không? Thực sự nó rất đơn giản: Nhân...
- Thủ môn đội tuyển quốc gia Đặng Văn Lâm: “Từng có ngày không ai ở Việt Nam cần tôi”(25.1.2019) Chỉ với tâm nguyện được thi đấu cho đội tuyển quê nhà, chàng Lâm Tây đã từ Nga về...
- "Với tôi, thất bại là một phần của cuộc chơi… Nếu không, chỉ lên núi gõ mõ là an toàn nhất"(23.1.2019) Đó là chia sẻ bởi ông Nguyễn Đức Tài - Chủ tịch Thế giới Di động . Ông bảo, "...
- Forbes: Nếu bạn muốn xây dựng sự giàu có, hãy ghi nhớ những nguyên tắc này(19.1.2019) Warren Buffett: "Trong các trường kinh doanh, những hoạt động khó khăn, phức tạp sẽ gặt...
- Sáu tháng với một cuộc…đổi đời: Những kỹ năng này bạn cần đeo đuổi(17.1.2019) Trước hết, hãy xác lập cho mình một động lực để cố gắng theo đuổi những kỹ năng...
- Hãy tin tưởng chính mình ngay cả khi bạn đang…thất bại: Với 6 mẹo sau đây, mọi sự của bạn sẽ tốt hơn(15.1.2019) Không tự tin có thể khiến bạn rất dễ bị tổn thương và đưa ra những quyết định sai lầm,...
- Chuyện "con sói cô độc" và nguyên tắc thành công quan trọng nhất đời người(11.1.2019) Từng là con sói cô độc nhất, yếu thế nhất, hay bị bắt nạt nhất, với quá trình rèn...
- Để suốt đời không bao giờ phải thiếu tiền, 12 thói quen xấu liên quan tới tiền bạc này, bạn nên vứt bỏ(9.1.2019) Nếu bạn muốn kiếm thêm tiền, tốt nhất hãy bắt đầu với thói quen của bạn. Và việc...
- Kết quả kinh doanh không được như kỳ vọng. Năm startup triệu đô "tiêu tùng" trong năm 2018(7.1.2019) Dù ý tưởng được đánh giá cao và thu hút vốn đầu tư khủng, nhiều startup vẫn phải ngậm...
- "Thêm một lần cố gắng", đó là khoảng cách giữa thành công và thất bại5.1.2019) Có nhiều lúc bản thân mỗi chúng ta không thể chạm đến mục tiêu của chính mình, chỉ đơn...
- Người xưa bảo “muốn đi xa hãy đi cùng nhau”. Nhưng, để có thể “đi cùng”, đây là những điều cần nhớ(4.1.2019) Có rất nhiều doanh nghiệp vượt trội được tạo nên dựa trên các mối quan hệ hợp tác...
Có thể bạn quan tâm
. "Người Hà Lan điên" và khát vọng . Chìa khóa quan trọng để bán được . Khách hàng và nhân viên cũng là…
đưa Việt Nam lên bản đồ sản phẩm của bạn là…, bạn tin thượng đế: Bài học hay ở chuỗi
hoa thế giới. không, “Đừng bán sản phẩm!”. nhà hàng làm “đảo điên” thế giới
.

.png)

Tác phẩm điện ảnh Bố già của đạo diễn Francis Ford Albert Einstein từng nói: “Trí tưởng tượng quan trọng Trạng nguyên đất Việt nổi tiếng thần đồng không ít. Tuy
Coppola dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn hơn tri thức…”. Thế giới này thay đổi bắt đầu từ những nhiên một vị thần đồng đỗ trạng rồi lại không làm quan
Mario Puzo chứa đựng những lời khuyên quý giá điều tưởng tượng nhỏ nhoi, và để học cách tưởng, sách mà chỉ muốn làm dân, nhưng vẫn góp công lớn trị quốc,
dành cho các doanh nhân khởi nghiệp. sẽ là một người thầy khôn ngoan. đánh đuổi giặc ngoại xâm, thì chỉ có trạng nguyên Bạch ..
* Có thể bạn đã bỏ lỡ
.Câu hỏi của cả triệu người: Vì sao hành thiện nhưng không được phúc báo?
. Không tôn trọng “Quân – Sư – Phụ” như ông cha xưa, thiếu “lương . “Có chuyện gì không con?”… Và bạn hỡi, “Hãy trân quý thời gian khi
sư”, Việt Nam làm sao “hưng quốc”? người thân vẫn còn ở bên mình”.
.Kinh doanh buôn bán tăng gấp 2, mua sắm tăng gấp 4: Một giải . Làm người thật khó, làm người quân tử còn khó hơn. Với 8 kiểu
pháp sử dụng đồng tiền không thể tuyệt vời hơn. người dưới đây, bạn nên chú ý
. Lũ cuốn, lở núi, đường hư…chúng ta đổ lỗi cho trời. Vậy các ‘sếp’ xưa . Người tử tế Park Hang-seo cùng lời nhắn nhủ cho tất cả: Tiềm
ứng xử thế nào trước thiên tai? năng của đất nước này là vô hạn
.Chữ “uri” của người Hàn, chữ “nghĩa” của người Việt ta: Sao phải . Chuyện về người trinh nữ 2018 năm trước với sự ra đời của Chúa
nhờ đến ông Park Hang- seo, chúng ta mới nhớ? Jesus và truyền thống tặng quà Giáng Sinh
. Tìm thấy mảnh đất “long hổ cùng chầu” táng tổ tiên. Dòng họ . Có một người đàn ông thuộc về một…thế giới khác ở Quảng
Vũ nổi danh đất Việt Nam như thế (P.3)
. Một bí mật về sức mạnh lớn hơn tất cả trong lá thư của Albert . Mặt trái của khoa học và thói tự phụ của con người: Để chúng ta
Einstein gửi con gái, bạn có biết? đừng mãi bảo rằng “phản khoa học”.
. Để con cháu trở nên thông thái hơn và thành công hơn, người . Tò mò một chút: Gia đình các đời Tổng thống Mỹ được & không được
Do Thái đã dạy con như thế nào? làm gì trong Nhà Trắng?
. Để “mọi vật xung quanh không rơi vào bóng tối”, hãy nghe tỷ phú . Trở lại vụ án Lệ Chi viên và nỗi oan thấu trời Nguyễn Trãi : Ai thật sự là
Lý Gia Thành chia sẻ 4 điều vứt bỏ hung thủ giết vua Lê Thái Tông ?
. Để trở nên quyến rũ hơn trong mắt đàn ông, các mỹ nhân . Chuyện về người phụ nữ duy nhất trong lịch sử chỉ muốn trở thành bậc
Trung Hoa xưa đã làm gì? “mẫu nghi thiên hạ”, sinh ra vua
. Ngẫm hành trình sinh mệnh của cá hồi, nghĩ về cuộc đời .Chỉ dành cho những gia đình giàu có: Bí quyết gì để một gia tộc
của…tôi và bạn hưng thịnh suốt 800 năm?
. “Từ bây giờ đừng kêu cha ra mở cửa cho con nữa”: 3 câu chuyện . Nỗi lo không của riêng ai: Một thế hệ không đọc sách là một thế hệ
khiến ta thiện lương hơn không có hy vọng
.Bạn muốn sử dụng phong thủy để cải biến vận mệnh? Liệu bạn đã . Dẫu được biết đến là bài thơ thần của Lý Thường Kiệt, nhưng tác giả
vận dụng phong thủy đúng cách? “Nam quốc sơn hà” vẫn còn là một dấu hỏi…
.“Nhân sinh có mệnh, phú quý do Trời”. Vậy ai cai quản phúc phận... . Nơi an táng Đại tướng Võ Nguyên Giáp là huyệt Đại Cát, “tụ khí tàng phong”
. Hai vùng đất phát đế vương nổi tiếng nước Nam . Tài năng số mệnh may rủi.... Điều gì giúp bạn thành công?
. Tại sao nhiều người phải vất vả làm việc kiếm tiền, trong khi .... . Giải mã về sự thông minh & tài kinh doanh của người Do Thái
. Sơ hãi - Bạn đồng hành của thất bại . Đường đời không có kẻ thù –Một bài học đáng giá ngàn vàng từ cuộc đời Tư Mã Ý
. 5 bài học kinh doanh sâu sắc từ…Tam Quốc Diễn Nghĩa . Thường xuyên nuốt nước bọt, Hoàng đế Càn Long trường thọ hơn ...
.Cá chép vì sao ngàn năm vẫn không thể ‘hoá Rồng’? .Ngôi mộ hàng xóm của Tổng thống Mỹ và câu chuyện thức tỉnh thế giới
. Ngôi mộ trời cho kết phát cho họ Trịnh 8 đời làm chúa . Một câu nói của người Hàn Quốc và cái thiếu của tất cả chúng ta
. Thiên hạ, còn chỗ nào cho bạn . Giai thoại về ngôi huyệt mộ phát tích nhà Trần
. Nghĩ lớn để thành công lớn - Được không? . Người giàu & người nghèo - Họ khác gì nhau?